Mái tóc dài của Triệu Uyển Nhu đen óng xõa ra tán loạn trên tấm ga giường xanh ngọc bích. Vài sợi tóc mang theo mồ hôi bết vào gương mặt trái xoan mà Triệu Uyển Nhu đã không còn sức cũng không còn tâm trí để vén ra. Hai chân thon dài của cô quặp lại trên hông Thái Lãnh Hàn trong cố gắng cuối cùng tìm cho bản thân điểm tựa. Nhưng toàn thân của cô vẫn xóc nảy lên từng hồi theo từng động tác của Thái Lãnh Hàn.
Lúc này, trông Triệu Uyển Nhu như cánh hoa trôi trên sóng nước, đẹp một cách yếu ớt mà bất lực, càng thêm kích thích ham muốn của phái mạnh. Thái Lãnh Hàn gầm lên một hơi, thúc mạnh hàng chục cái liên tục vào hang động của Triệu Uyển Nhu và chỉ dừng lại khi bản thân đã lên đến đỉnh cao của khoái cảm. Cú đẩy cuối cùng của Thái Lãnh Hàn nâng cơ thể của Triệu Uyển Nhu lên thêm một khoảng. Cơ thể của Thái Lãnh Hàn cũng hẩy lên đưa thanh kiếm của hắn ngập sâu vào tận cùng của Triệu Uyển Nhu, lút đến tận chuôi. Con dã thú đã tìm được một hang động mới, thò miệng vào, phun trào dòng nhựa nam tính đặc sệt vào nơi trống trải ấy.
Triệu Uyển Nhu cảm thấy bụng dưới căng phồng lên cùng cảm giác được lấp đầy khiến cô căng cứng và co rút không ngừng. Sự co thắt của cô khiến Thái Lãnh Hàn như được ban thêm phần thưởng. hắn lại gầm lên trong cổ rồi sung sướng ngã ập xuống người Triệu Uyển Nhu, cùng cô run rẩy, cùng cô co giật. Cả hai dính chặt vào nhau, áp sát vào nhau, cùng nhau chia sẻ sự thăng hoa của cảm xúc và sự rã rời của cơ thể.
Vừa lúc đó, tiếng chuông reo lên inh ỏi. Triệu Uyển Nhu giật mình, luống cuống muốn đứng dậy, nhưng cơ thể của Thái Lãnh Hàn vẫn đè nặng lên cô, không cho cô rời đi. Tưởng là Thái Lãnh Hàn không chú ý tới âm thanh bên ngoài, Triệu Uyển Nhu nhắc khẽ:
- Có chuông cửa kìa anh!
- Không được! – Thái Lãnh Hàn trừng mắt, gằn giọng. – Sao anh có thể mở cửa trong tình trạng thế này được chứ?
Tình trạng thế này là thế nào? Triệu Uyển Nhu ngơ ngác. Nhưng Thái Lãnh Hàn thì nhìn rất rõ ràng những dấu hôn còn ửng hồng nhiều nơi trên khắp cơ thể của cô. Và ở nơi tư mật của cô vẫn còn ngậm lấy một phần cơ thể của hắn đang chảy ra dòng nhựa tình yêu tràn trề. Thái Lãnh Hàn tuyệt đối không để bất cứ ai nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ này của Triệu Uyển Nhu. Đây là dáng vẻ của riêng cô, mà chỉ có một mình hắn mới có đặc quyền chiêm ngưỡng và hưởng thụ.
Triệu Uyển Nhu nhìn ánh mắt của Thái Lãnh Hàn trải dài trên khắp cơ thể của cô và dừng lại đắm đuối ở nơi mà hắn và cô vẫn còn đang kết hợp vào nhau. Cô nhanh chóng hiểu ra lý do Thái Lãnh Hàn phản đối. Nhưng đồng thời cô cũng vòng tay ra sau lưng của Thái Lãnh Hàn, giữ chặt lấy hắn không cho hắn rời khỏi cô. Trước vẻ mặt khó hiểu của Thái Lãnh Hàn, môi mọng của Triệu Uyển Nhu bĩu ra. Cô phụng phịu nói:
- Em cũng sẽ không để anh ra mở cửa trong tình trạng này đâu!
Tấm thân trần trụi rắn chắc của Thái Lãnh Hàn có một vài vết xước trông càng thêm mê người. Trên cổ và vành tai của hắn cũng lốm đốm vài dấu hôn lẫn dấu cắn đo đỏ. Tóc mái bết vào trán càng làm tôn thêm cho đôi gò má của hắn hồng hào nhuận sắc sau một hồi vận động kịch liệt. Và cũng cùng suy nghĩ với Thái Lãnh Hàn ban nãy, trong lòng của Triệu Uyển Nhu đã hạ quyết tâm, cô tuyệt đối không để bất cứ ai nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ này của Thái Lãnh Hàn. Đây là dáng vẻ của riêng hắn, mà chỉ có một mình cô mới có đặc quyền chiêm ngưỡng và hưởng thụ.
Cặp vợ chồng mới cưới vừa làm xong chuyện vợ chồng, ăn ý nhìn nhau cười. Ngoài cửa chuông vẫn réo từng hồi thúc giục. Và điện thoại của Thái Lãnh Hàn cũng đột ngột reng lên. Hai luồng âm thanh khiến cả hai người trên giường không thể mặc kệ được nữa. Thái Lãnh Hàn lấy chăn quấn Triệu Uyển Nhu kín mít từ cổ tới chân, nhặt lấy áo quần vương vãi trên sàn, vội vã mặc vào, rồi mới sải bước ra phía cửa. Triệu Uyển Nhu ngóc đầu dậy, nói với theo:
- Anh, lấy khẩu trang đeo vào! Hộp em để ở gần cửa ấy!
Thái Lãnh Hàn đảo mắt nhìn qua, quả nhiên thấy trên kệ nhỏ gần cửa ra vào có một hộp khẩu trang y tế đang nằm chễm chệ. hắn lấy một chiếc khẩu trang ra khỏi hộp, đeo vào che kín nửa mặt rồi với tay đến cạnh đó, lấy chiếc điện thoại vừa mới ngừng tiếng chuông. Vừa xem chi tiết cuộc gọi đến hắn vừa vươn tay mở cửa.
Cửa mở ra, ngoài kia là Lê Thiên Chi đang đứng đìu hiu trong gió lạnh. Thái Lãnh Hàn cau mày, trầm giọng hỏi:
- Cậu đến tìm tôi có việc gì à?
Lê Thiên Chi sửng sốt. Cậu chàng chăm chú quan sát nét mặt của Thái Lãnh Hàn. Sao trông sếp nhà mình không có vẻ gì là đang chán nản bi quan yếu ớt như lời của Phương Hiệp Hòa kể vậy nhỉ? Không chỉ thế, Lê Thiên Chi còn nhạy cảm nhận ra, trong nét mặt lạnh ngắt như băng của Thái Lãnh Hàn dường như còn ẩn chứa không ít cuồng phong bão tố? Thế nên cậu chàng cười hề hề, tìm cách rút lui:
- Không, không, không… Nếu… nếu tôi nói, tôi đi… đi nhầm thì anh có… có có tin không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]