Thái Lãnh Hàn bỗng có cảm giác sống không bằng chết. Tình thế của hắn bây giờ tiến không ổn mà lùi cũng không xong. Còn khựng lại nửa chừng thế này lại càng tàn nhẫn. Trong đầu Thái Lãnh Hàn nhanh như chớp đưa ra một bàn cân, và hắn chọn cách ít đau thương hơn, đó là... rút.
Nhưng Thái Lãnh Hàn vừa lui nửa bước thì Triệu Uyển Nhu đã nghẹn ngào kêu lên:
- Ngừng lại! Anh mà rút lui, em sẽ c.h.ế.t mất…
Thái Lãnh Hàn giật mình, và hắn càng giật mình hơn khi Triệu Uyển Nhu hét lên đau đớn. Bởi vì trong khi hốt hoảng, Thái Lãnh Hàn đã động thân đẩy tới. Con dã thú đ.â.m thẳng một đường, xuyên qua lớp màn mỏng manh bên trong hang động, chạy thẳng vào đến tận cùng. Triệu Uyển Nhu đau đến điếng cả tâm hồn. Cô hối hận rồi. Cô không nên vì một chút mềm lòng mà cho hắn cơ hội đ.â.m cô một nhát như thế này. Triệu Uyển Nhu nức nở kêu lên:
- Đau quá!... anh mau rút ra đi... Phải làm lại... từ từ chứ...
Thái Lãnh Hàn dở khóc dở cười. Thời khắc này, nếu hắn mà còn có thể rút ra, rồi lại còn có thể làm lại, từ từ,... thì hắn đã không còn là con người nữa rồi! Nhưng nhìn một dòng đỏ sẫm chầm chậm loang ra từ hang động của Triệu Uyển Nhu, tâm trạng của Thái Lãnh Hàn vô cùng tốt. Hắn là người đàn ông đầu tiên của cô! Dù có bị Triệu Uyển Nhu xem như không phải con người thì cũng xứng đáng. Vả lại, dù sao đi nữa, thì sau hôm nay, Triệu Uyển Nhu sẽ hiểu rằng, có những trận đánh, không thể làm lại từ đầu, mà chỉ có thể là, khởi tạo ra một trận mới.
Biết là Triệu Uyển Nhu đang đau, nên Thái Lãnh Hàn không dám động đậy quá mạnh. hắn giữ nguyên tư thế một lúc, rồi đong đưa nhè nhẹ, miệng không ngừng an ủi cô:
- Không sao đâu! Chờ một lát sẽ hết đau ngay! Không sao! Đừng sợ!
Cử động nhẹ nhàng của hắn dần dần khiến cơn đau đớn của Triệu Uyển Nhu giảm bớt. Cô thậm chí còn cảm thấy hắn đã di chuyển quá nhẹ và quá chậm, nên chủ động nhúc nhích. Nhận được tín hiệu mời gọi, con dã thú của Thái Lãnh Hàn bắt đầu triển khai thế trận. Chầm chậm rút ra đến gần cửa hang, con dã thú lại sầm sập xông thẳng vào. Triệu Uyển Nhu kêu lên một tiếng:
- A...
Tiếng kêu không còn vẻ đau đớn, mà hàm chứa khoái cảm. Biết là Triệu Uyển Nhu thích thế này, Thái Lãnh Hàn bèn tiếp tục. Con dã thú lại rút ra gần hết rồi chạy sầm sập vào hang cho đến tận cùng. Dã thú lúc này lại như trở thành một thanh gươm êm ái, cứ hết nhát này đến nhát khác đ.â.m Triệu Uyển Nhu đến lút tận cán. Cơ thể của Triệu Uyển Nhu rúng động từng hồi theo từng đợt Thái Lãnh Hàn cắm ngập vũ khí của hắn vào da thịt cô. Mật ngọt tiết ra mỗi lúc một nhiều, dính dấp mà trơn tuột, khiến cho Thái Lãnh Hàn chuyển động càng lúc càng dễ dàng hơn. Một phần cơ thể của hắn như có khả năng biến thân vô hạn, lại như kéo cơ thể của Triệu Uyển Nhu cũng biến hóa theo.
Khi hắn là dã thú, thì cô là hang động cho dã thú trú thân, hiến dâng nhụy ngọt cho dã thú mỗi lúc một to thêm, chạy ra chạy vào không biết mệt. Khi hắn là thanh gươm, thì cô trở thành vỏ kiếm, bao bọc lấy hắn, dâng hiến nước thơm cho thanh gươm mỗi lúc một lợi hại, đ.â.m ngang cắm dọc không hề mỏi. Khi hắn là con thuyền, cô sẽ là dòng suối, nâng cho hắn rong ruổi, dập dờn, cùng hắn chìm vào biển tình ân ái. Khi hắn là nhánh cây khô, cô sẽ là ngọn Vu sơn màu mỡ, nuốt lấy gốc rễ của hắn, để hắn nảy lộc vươn chồi, cùng hắn trèo lên đỉnh cao hoan lạc.
Hai cơ thể một rắn rỏi một mềm mại cứ thế mà lấp đầy nhau, hàm chứa nhau. Cả hai như muốn hòa vào nhau, tan vào nhau cho đến tận cùng của xúc cảm. Mồ hôi nhễ nhại, nhưng cả Thái Lãnh Hàn và Triệu Uyển Nhu đều không ai thấy mệt, chỉ có sảng khoái, và sảng khoái tột đỉnh.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Thái Lãnh Hàn vẫn miệt mài mê mải với trò biến thân cùng Triệu Uyển Nhu. Cho đến khi dã thú của Thái Lãnh Hàn đã no nê, thanh gươm của Thái Lãnh Hàn đã căng tràn năng lượng, thuyền chiến của Thái Lãnh Hàn chao đảo chòng chành và cành khô của Thái Lãnh Hàn đã muốn nở hoa thì hang động của Triệu Uyển Nhu, vỏ kiếm của Triệu Uyển Nhu, con suối của Triệu Uyển Nhu, ngọn núi của Triệu Uyển Nhu cũng căng trướng trong cơn cực khoái. Triệu Uyển Nhu cảm nhận được rõ ràng có một thứ gì đó tràn trề trào dâng trong cơ thể cô, thổi bùng lên xúc cảm rực rỡ thăng hoa. Hai tay của Triệu Uyển Nhu khi thì chới với vươn lên trong không khí, khi thì bấu vào lưng của Thái Lãnh Hàn để tìm nơi bám víu trước những đợt vỗ dập dồn của hắn.
Thái Lãnh Hàn mặc kệ những móng tay của Triệu Uyển Nhu bấu vào lưng hắn làm xước mấy đường rướm máu. Hắn túm lấy hai bên chiếc eo thon của Triệu Uyển Nhu nâng lên, thúc từng cú mãnh liệt, đẩy cơ thể của cô lay động như ngọn có bị gió đùa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]