Thái Lãnh Hàn bỗng có cảm giác sống không bằng chết. Tình thế của hắn bây giờ tiến không ổn mà lùi cũng không xong. Còn khựng lại nửa chừng thế này lại càng tàn nhẫn. Trong đầu Thái Lãnh Hàn nhanh như chớp đưa ra một bàn cân, và hắn chọn cách ít đau thương hơn, đó là... rút.
Nhưng Thái Lãnh Hàn vừa lui nửa bước thì Triệu Uyển Nhu đã nghẹn ngào kêu lên:
- Ngừng lại! Anh mà rút lui, em sẽ c.h.ế.t mất…
Thái Lãnh Hàn giật mình, và hắn càng giật mình hơn khi Triệu Uyển Nhu hét lên đau đớn. Bởi vì trong khi hốt hoảng, Thái Lãnh Hàn đã động thân đẩy tới. Con dã thú đ.â.m thẳng một đường, xuyên qua lớp màn mỏng manh bên trong hang động, chạy thẳng vào đến tận cùng. Triệu Uyển Nhu đau đến điếng cả tâm hồn. Cô hối hận rồi. Cô không nên vì một chút mềm lòng mà cho hắn cơ hội đ.â.m cô một nhát như thế này. Triệu Uyển Nhu nức nở kêu lên:
- Đau quá!... anh mau rút ra đi... Phải làm lại... từ từ chứ...
Thái Lãnh Hàn dở khóc dở cười. Thời khắc này, nếu hắn mà còn có thể rút ra, rồi lại còn có thể làm lại, từ từ,... thì hắn đã không còn là con người nữa rồi! Nhưng nhìn một dòng đỏ sẫm chầm chậm loang ra từ hang động của Triệu Uyển Nhu, tâm trạng của Thái Lãnh Hàn vô cùng tốt. Hắn là người đàn ông đầu tiên của cô! Dù có bị Triệu Uyển Nhu xem như không phải con người thì cũng xứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nghe-duoc-tieng-long-cua-ong-chong-tong-tai/3740308/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.