Thái Lãnh Hàn thật sự là muốn phun ra một câu chửi thề. Hắn đã cố gắng đến như thế để dạo đầu cho cô, đã vất vả đến như thế kềm hãm con dã thú, trăm cay ngày đắng đến mức độ này rồi mà cô vẫn sợ hay sao? Cô không phải là vô cùng dũng cảm rất mực mạnh mẽ hay sao? Thái Lãnh Hàn muốn bất chấp tất cả, trước mắt thỏa mãn cho con dã thú của bản thân rồi mới tính chuyện khác.
Thế nhưng, khi Thái Lãnh Hàn túm lấy chân của Triệu Uyển Nhu kéo lại, thì hắn cảm nhận được rất rõ ràng, Triệu Uyển Nhu co rúm lại trong vô thức. Và từ khóe mắt của cô, một giọt long lanh chầm chậm lăn xuống. Triệu Uyển Nhu khóc! Triệu Uyển Nhu khóc sao? Cô sợ hắn đến phát khóc sao? Thái Lãnh Hàn thở dồn dập từng hơi, hổn hển nói:
- Triệu Uyển Nhu... Hay là... em lấy cái gì... đập anh đi! Đập cho ngất!
Triệu Uyển Nhu sửng sốt. Sao bỗng nhiên Thái Lãnh Hàn lại muốn cô đập hắn ngất? Trên mặt lành lạnh, Triệu Uyển Nhu đưa tay vuốt lấy một cái, vuốt ra cả một bàn tay nhòe nhoẹt nước mắt. Cô lập tức hiểu ra, Thái Lãnh Hàn, chồng của cô, tảng băng ngốc của cô, bởi vì cho rằng cô khóc vì sợ hắn cho nên mới muốn cô đập cho hắn ngất đi, để hắn không có hành động xâm hại đến cô sao? Đồ ngốc! Triệu Uyển Nhu buồn cười định nói cho Thái Lãnh Hàn hiểu, đây chỉ là nước mắt sinh lý do cơ thể tự tiết ra khi cô lên đến cao trào vào ban nãy mà thôi. Cô có sợ hãi, cũng không đến mức phải khóc lóc vì chuyện này như thế. Cô cũng có kiến thức thường thức về chuyện “ấy ấy” này mà.
Nhưng Triệu Uyển Nhu không có thời gian để giải thích. Bởi vì động tác quẹt nước mắt của cô vừa rồi đã khiến Thái Lãnh Hàn rơi vào quẫn bách. Tên đã lắp vào cung, đạn đã lên nòng, hắn không thể chỉ đơn giản chạy vào phòng tắm xả nước lạnh là giải quyết được như ban nãy. Huống hồ chi, cơ thể mê người của Triệu Uyển Nhu đã hiển hiện trước mắt hắn, mật ngọt của cô vẫn còn đọng lại trong miệng hắn. Dù Thái Lãnh Hàn có vào được phòng tắm mà đóng cửa lại, thì hắn cũng không dám chắc mình còn giữ được lý trí hay không khi vẫn luôn cảm nhận được Triệu Uyển Nhu vẫn đang ở trên giường và hình dung lại dáng vẻ quyến rũ ban nãy của cô. Ngộ nhỡ hắn không kìm được, ngộ nhỡ hắn mất đi lý trí,... Thái Lãnh Hàn không dám tưởng tượng bản thân hắn sẽ làm ra những chuyện gì, nhưng chắc chắn rằng điều đó sẽ khiến Triệu Uyển Nhu chịu tổn thương cả về thể xác lẫn tâm hồn.
Cho nên, Thái Lãnh Hàn mới muốn Triệu Uyển Nhu đập cho hắn ngất xỉu. Vì hắn ngất đi rồi thì sẽ không thể làm hại cô, cũng sẽ cho cô cơ hội chạy thoát. Nhưng cô không chịu đập hắn mà chỉ biết hoảng loạn lau nước mắt. Cô gái ngốc! Cô không biết rằng để lộ sự yếu đuối trước mặt một con dã thú đang đói khát là nguy hiểm đến thế nào hay sao?
Thái Lãnh Hàn không còn cách nào khác, đành phải tự xử lý chính mình. Nếu Triệu Uyển Nhu đã không muốn đập hắn, thì hắn chỉ còn cách tự đập bản thân mình. Nhưng nhìn quanh phòng, Thái Lãnh Hàn không tìm thấy được thứ gì đủ cứng để có thể đập ngất được một người. Hắn đành nhắm mắt đưa chân, lao đầu vào tường. Trong lòng Thái Lãnh Hàn thầm hy vọng rằng hắn sẽ không xui xẻo đến mức trở thành người đàn ông đầu tiên, và có lẽ là duy nhất, vì không được đáp ứng dục vọng mà đã đập đầu tự sát. Thái Lãnh Hàn chỉ muốn tự làm mình ngất đi thôi. Hắn vẫn chưa muốn c.h.ế.t đâu.
Nhưng trong lúc Thái Lãnh Hàn đã chuẩn bị một cơn đau đến choáng váng ngất đi, thì đầu của hắn lại đập vào một thứ gì đó mềm mại, thơm ngát. Thái Lãnh Hàn bàng hoàng mở mắt. Đập vào tầm nhìn của hắn là một quả đào tiên núng nính. Còn một quả đào tiên khác thì đang đỡ lấy cái trán của hắn. Triệu Uyển Nhu đã nhào tới, che phía trước bức tường, chắn cho Thái Lãnh Hàn khỏi một trận va đập. Thấy hắn ngơ ngác nhìn lên, cô nhăn mặt, nghiêm giọng gắt:
- Anh làm gì vậy? Sao tự nhiên lại muốn đập đầu? Người đã không được thông mình rồi, lại còn đập đầu như thế, nhỡ không may bị ngốc hẳn luôn rồi sao?
Thái Lãnh Hàn bĩu môi ai oán. Hắn phải tới nông nỗi tự đập đầu như thế là vì ai hả? Đừng nói là sẽ có nguy cơ bị ngốc, chỉ cần hắn ngất đi thì hậu quả cũng đã rất kinh khủng rồi. Con dã thú của hắn vẫn còn đang bừng bừng rần rật đây này. Nếu hắn không nhanh chóng và kịp thời giải quyết... Thái Lãnh Hàn cau mày, bật ra một tiếng chửi. Bây giờ hắn có muốn tự xử cũng không kịp nữa rồi. Một cú đập đầu vào quả đào tiên ki đã khiến lý trí của hắn hoàn toàn sụp đổ. Đến khi Thái Lãnh Hàn có thể lấy lại được một chút tỉnh táo thì hắn nhận ra, hắn đã đè ngửa Triệu Uyển Nhu xuống nệm rồi. Và con dã thú của hắn, đồ dã thú hoang dại, đồ bướng bỉnh bất kham kia đã không màng đến những điều mà Thái Lãnh Hàn lo nghĩ mà xông thẳng tới và chui được một phần vào cửa hang động của Triệu Uyển Nhu rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]