Chương trước
Chương sau
Phương Hiệp Hòa nghe nói có bưu kiện gửi cho mình và Tổng giám đốc thì vội bước đến quầy lễ tân. Anh nhận lấy hai gói bưu kiện, nhìn sơ qua gói thứ nhất rồi mỉm cười còn nhìn qua gói thứ hai thì cau mày. Nhân viên lễ tân ngạc nhiên và tò mò hỏi:

- Anh Hiệp Hòa, bưu kiện này có vấn đề gì sao?

Phương Hiệp Hòa không trả lời mà nhanh nhẹn tháo gói bưu kiện gửi cho mình ra. Bên trong đó là hai tấm hình giống hệt nhau được lộng trong khunh kính xinh xắn. Nhân viên lễ tân đưa mắt nhìn rồi kêu lên:

- Đây là hình của sếp mình nè. Đẹp quá!

Phương Hiệp Hòa vội vàng đính chính:

- Đây là hình của sếp và vợ sếp, nhớ chưa?

Đó đúng là hình của Thái Lãnh Hàn, nhưng bên cạnh hắn còn có Triệu Uyển Nhu nữa. Mặc dù không phải là hình chụp trực tiếp, nhưng cũng chính vì thế mà hai người càng tăng thêm vẻ tự nhiên và toát ra tình cảm chân thật. Phương Hiệp Hòa đưa cho nhân viên lễ tân một trong hai khung hình, cẩn thận dặn dò:

- Cô đặt cái khung hình này ở nơi dễ nhìn thấy nhất tại đây. Dặn dò tất cả nhân viên lễ tân chú ý giữ gìn khung hình này cho kỹ.

Nhân viên lễ tân gật đầu, nhưng vẫn chưa hiểu:

- Vâng, nhưng vì sao ạ?

Phương Hiệp Hòa mỉm cười, giải thích:

- Đây là “bùa hộ mạng” của chúng ta. Mỗi khi Tổng giám đốc không vui, chỉ cần đưa cái khung hình này ra, cơn giận của anh ấy sẽ có thể giảm bớt được phần nào.

Nhân viên lễ tân kinh ngạc:



- Thần kỳ vậy sao?

Phương Hiệp Hòa gật đầu chắc nịch. Cách này anh đã từng dùng nhiều lần rồi, lần nào cũng có hiệu quả. Tuy nhiên, những lần trước, Phương Hiệp Hòa chỉ có được tấm hình chụp một mình Triệu Uyển Nhu mà thôi. Lần này, Phương Hiệp Hòa tìm được tấm hình có cả Thái Lãnh Hàn sánh đôi bên cạnh Triệu Uyển Nhu thế này, hiệu quả chắc chắn sẽ càng tăng lên gấp bội.

Sau khi được Phương Hiệp Hòa giải thích rõ ràng, nhân viên lễ tân nhìn anh với ánh mắt vô cùng sùng bái. Anh đúng thật là xứng đáng được “phong tặng” danh hiệu “trợ lý toàn năng”, “vị cứu tinh của nhân viên trong công ty” mà! Cô cẩn thận đặt khung hình lên quầy lễ tân ở vị trí dễ nhìn thấy nhất.

Sau khi ngắm nghía khung hình có thể xem như “bùa hộ mạng của nhân viên công ty” ở vị trí đầu tiên xong, Phương Hiệp Hòa mang theo khung hình còn lại và bưu kiện gửi cho Thái Lãnh Hàn bước vào thang máy, quay lại văn phòng làm việc. Anh tranh thủ nhắn tin cho quản lý của trung tâm huấn luyện khiêu vũ hỏi thăm về tình hình của Thái Lãnh Hàn trong buỏi học khiêu vũ hôm nay. Lẽ ra Phương Hiệp Hòa muốn gọi điện nói chuyện trực tiếp cho rõ ràng hơn, nhưng lúc này tâm trạng của anh cũng không được thoải mái lắm. Bởi vì, trên bưu kiện gửi cho Thái Lãnh Hàn đã ghi chú địa chỉ gửi đến là công ty của nhà họ Triệu.

Phương Hiệp Hòa cầm gói bưu kiện kia mà như đang cầm một cục than hồng nóng bỏng. Đa số những văn kiện gửi cho Thái Lãnh Hàn đều do Phương Hiệp Hòa quản lý. Tuy nhiên, trong kế hoạch của cả công ty và Thái Lãnh Hàn trong một tuần sắp tới đây đều không có phần gửi thư từ, bưu kiện gì với cong ty của nhà họ Triệu. Thế nên, Phương Hiệp Hòa đoán rằng rất có khả năng đây không phải việc công mà là thư từ riêng tư gì đó nên anh không dám mở ra. Rất lâu sau đó, Phương Hiệp Hòa vẫn luôn cảm thấy tự trách vì anh đã không kiểm tra bưu kiện kia trước khi giao cho Thái Lãnh Hàn. Bởi vì, nội dung của bưu kiện đó đã khiến tâm trạng của Thái Lãnh Hàn sa sút rất lâu và rất nặng nề.

Thế nhưng, hiện tại thì Phương Hiệp Hòa không thể biết được điều gì. Anh mang gói bưu kiện kia bước vào văn phòng Tổng giám đốc. Tại đó, Thái Lãnh Hàn đang ngồi dựa vào thành ghế, đôi mắt khép hờ nhưng chân mày cau chặt. Gương mặt của hắn thì lại tái nhợt khiến Phương Hiệp Hòa giật mình. Anh buột miệng hỏi ngay:

- Sếp, anh đã ăn uống gì chưa đấy?

Thái Lãnh Hàn mở mắt ra, nhìn thấy Phương Hiệp Hòa thì cố gắng cười một cái. Nhưng nụ cười của hắn sượng ngắt khiến Phương Hiệp Hòa vừa lo lắng vừa tức giận:

- Anh còn cười cái gì? Anh vẫn chưa ăn trưa, đúng không?

Thái Lãnh Hàn mím môi, cụp mắt xuống, gật nhẹ đầu. Trong vấn đề này, hắn đúng là đang đuối lý. Phương Hiệp Hòa vừa tức vừa buồn cười. Anh đặt gói bưu kiện lên bàn, nhét khung hình vào tay Thái Lãnh Hàn rồi nhăn nhó cố gắng làm ra vẻ cau có:

- Sao anh không chịu giữ gìn sức khỏe của bản thân gì hết vậy? Nếu chuyện này để chị dâu biết được thì tôi phải ăn nói làm sao? Anh tự ngồi đây suy nghĩ đi, tôi đi mua cho anh một hộp cơm.

Phương Hiệp Hòa cằn nhằn xong rồi quày quả đi ra ngoài, gọi điện đặt cơm hộp. Thái Lãnh Hàn ngồi yên trên ghế, nét mặt đã hòa hoãn hơn một chút. Khi hắn nhìn thấy tấm ảnh trong khung hình mà Phương Hiệp Hòa đưa cho thì gương mặt đã hoàn toàn tươi tỉnh. Ai mà chụp ảnh đẹp đến như thế này?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.