Thái Lãnh Hàn ngồi ngắm nghía tấm ảnh một lúc thì ngủ thiếp đi. Trong cơn mơ màng, tâm trí của Thái Lãnh Hàn dần trôi dạt về buổi sáng đi tảo mộ hôm trước. Cảnh tượng thơ mộng, nụ hôn ngọt ngào,… Thế nhưng ngay sau đó, cảnh tượng lại chuyển sang cái gật đầu e thẹn của Triệu Uyển Nhu khi cô thừa nhận đã yêu thầm một người. Thế rồi tâm trí của Thái Lãnh Hàn lại bị đẩy đến hơn mười năm về trước, để bản thân bị ám ảnh bởi hình ảnh Triệu Uyển Nhu nắm tay Dương Thiên Vũ. Tuy nhiên, gương mặt của Dương Thiên Vũ không còn là gương mặt của một cậu thiếu niên non nớt nữa mà đã là gương mặt tuấn tú lịch lãm của hiện tại.
Tiếp đó, Dương Thiên Vũ kia vừa nắm chặt lấy tay của Triệu Uyển Nhu vừa ngoảnh lại nhìn Thái Lãnh Hàn với gương mặt đắc ý. Anh ta nhếch mép cười, liên tục hỏi Thái Lãnh Hàn:
- Thái Lãnh Hàn, anh có dám trả lại tự do cho Uyển Nhu không?
- Thái Lãnh Hàn, anh có dám để Uyển Nhu tự lựa chọn không?
- Anh dám không?
- Dám không?
- Dám không?
Thái Lãnh Hàn giật mình ngồi choàng dậy. Lưng của hắn đã ướt đẫm mồ hôi. Ngay cả trên trán cũng rịn ra một tầng hơi nước mỏng. Nhớ lại câu hỏi trong mơ vang vọng kia, Thái Lãnh Hàn bật cười tự giễu và chua xót. Hắn có dám trả tự do cho Triệu Uyển Nhu hay không ư? Hắn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nghe-duoc-tieng-long-cua-ong-chong-tong-tai/3725971/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.