Mặc dù đã đoán ra được Thái Lãnh Hàn yêu Triệu Uyển Nhu, nhưng Dương Thiên Vũ vẫn không cam tâm. Anh ta nghiến răng, gằn giọng:
- Tôi chỉ chậm có một tuần thôi, Thái Lãnh Hàn! Tôi chỉ chậm có một tuần thôi!
Quả thật, Dương Thiên Vũ chỉ bị thủ tục làm kéo dài có một tuần thôi. Nhưng đến khi anh ta mang theo tiền, khi đó chỉ mới có tám tỉ, quay về Việt Nam thì hay tin Triệu Uyển Nhu đã kết hôn với Thái Lãnh Hàn được mấy ngày rồi. Vốn dĩ lúc đó Dương Thiên Vũ cũng định mang tiền đến gặp Thái Lãnh Hàn để đòi lại “tự do” cho Triệu Uyển Nhu, nhưng mọi người trong gia đình của anh ta đều cật lực ngăn cản và kịch liệt phản đối. Trong quá trình tranh cãi, ông nội của Dương Thiên Vũ đã ngã bệnh. Ông nội là người yêu thương và luôn bảo vệ Dương Thiên Vũ từ trước đến nay, thế nên, anh ta không thể vì chuyện tình cảm cá nhân của mình mà bỏ mặc ông nội đang trong lúc thập tử nhất sinh như thế. Vậy là Dương Thiên Vũ phải gác lại dự định “giải cứu” Triệu Uyển Nhu và đưa ông nội sang nước ngoài để điều trị.
Trong mấy tháng ở nước ngoài, Dương Thiên Vũ đã làm việc như điên, tích lũy thêm số tiền lên đến mười hai tỉ. Mấy hôm nay, sức khỏe của ông cụ nhà họ Dương đã khởi sắc, trong nhà lại nhận được thư mời của Hiệp hội mạnh thường quân, Dương Thiên Vũ bèn tận dụng lý do này quay về Việt Nam, mang theo tiền để thực hiện ý định từ lâu của mình. Thế nhưng lúc này, Dương Thiên Vũ chỉ có thể không cam tâm mà nhận ra, có lẽ ý định của anh ta sẽ không bao giờ có thể thực hiện được.
Nỗi ấm ức và không cảm tâm của Dương Thiên Vũ lộ ra quá rõ rệt, khiến Thái Lãnh Hàn nổi giận. Hắn gằn giọng đáp trả:
- Cho dù là một tuần, một ngày, hay chỉ là một giây, thì Uyển Nhu cũng đã là vợ của tôi. Anh đừng hòng cướp cô ấy ra khỏi tôi.
Dương Thiên Vũ cười khẩy:
- Tôi cướp sao? Đừng quên, anh mới chính là kẻ đã ép buộc Uyển Nhu! Tôi vốn định cầu hôn Uyển Nhu sau khi ổn định ở nước ngoài. Nào ngờ, anh lại dùng tiền, dùng cách đê tiện như vậy để ép buộc cô ấy làm vợ của anh. Chính anh mới là kẻ đã cướp Uyển Nhu ra khỏi gia đình, cướp Uyển Nhu ra khỏi đời tôi! Thái Lãnh Hàn, anh mới chính là kẻ cướp!
Lại một lần nữa, Thái Lãnh Hàn nghẹn họng không thể cãi lại được. Hắn chỉ có thể căm tức trừng mắt nhìn Dương Thiên Vũ, trong lòng đau đến tê tái. Việc hắn ép buộc Triệu Uyển Nhu vốn là sự thật, không chỉ Dương Thiên Vũ mà cả bố mẹ của Triệu Uyển Nhu cũng nghĩ như thế còn gì. Thậm chí, rất có thể, trong lòng Triệu Uyển Nhu cũng đang oán giận hắn và xem hắn là kẻ cướp, là kẻ đê tiện đã ép buộc cô…
Ánh mắt của Thái Lãnh Hàn có quá nhiều cảm xúc, ngoài sự tức giận ra còn có sự chua xót và cả… tủi thân khiến Dương Thiên Vũ có chút chột dạ. Ngay sau đó, anh ta tự mắng bản thân mình một câu vì lại có thể cảm thấy chột dạ trước cảm xúc của Thái Lãnh Hàn. Anh ta mới là người tốt, là anh hùng, còn Thái Lãnh Hàn là kẻ xấu xa, là tên đê tiện cơ mà? Tự trấn định chính mình xong, Dương Thiên Vũ hiên ngang trừng mắt nhìn lại Thái Lãnh Hàn. Đôi bên nhìn nhau tóe lửa.
Khí thế của hai người đàn ông khiến người phục vụ vừa mang thức ăn ra bị giật mình, suýt chút nữa là làm rơi cái khay. Thái Lãnh Hàn nhanh mắt lẹ tay đỡ lấy cái khay, đặt lên bàn rồi đứng dậy, hậm hực rời đi. Dương Thiên Vũ nói với theo:
- Thái Lãnh Hàn, nếu anh còn là đàn ông, thì đừng dùng thủ đoạn để ép buộc Uyển Nhu. Anh có dám để cho Uyển Nhu tự lựa chọn không? Anh dám không?
Thái Lãnh Hàn khựng lại nhưng rồi lại nhanh chóng rời đi. Người phục vụ kia ngoái nhìn theo Thái Lãnh Hàn với dáng vẻ hoang mang rồi quay lại nhìn Dương Thiên Vũ như hỏi ý. Dương Thiên Vũ nhún vai, mỉm cười nhìn người phục vụ ra vẻ bất đắc dĩ. Nhẹ giọng bảo người phục vụ cứ dọn các món đã được gọi lên bàn, Dương Thiên Vũ điềm nhiên ngồi xuống dùng bữa.
Trong lúc đó, Thái Lãnh Hàn ôm một bụng vừa đói vừa tức quay lại công ty. Vừa vào sảnh, Thái Lãnh Hàn đã trông thấy Phương Hiệp Hòa từ thang máy bước ra. Nhìn thấy sếp, Phương Hiệp Hòa theo thói quen nở nụ cười định chào hỏi, nhưng Thái Lãnh Hàn đã đưa bàn tay lên, lắc lắc. Đó là dấu hiệu Thái Lãnh Hàn đang không muốn nói chuyện với bất cứ ai.
Phương Hiệp Hòa nhìn bóng lưng cô đơn của Thái Lãnh Hàn bước vào thang máy mà trong lòng anh reo vang hồi chuông báo động. Tổng giám đốc lại bị sang chấn tâm lý nữa rồi sao? Lẽ nào ở trung tâm huấn luyện khiêu vũ đã xảy ra chuyện gì? Phương Hiệp Hòa lấy điện thoại ra định gọi đến cho trung tâm huấn luyện khiêu vũ kia hỏi thăm, nhưng anh còn chưa kịp bấm số nào thì nhân viên lễ tân đã cất tiếng gọi:
- Anh Hiệp Hòa, vừa có bưu kiện gửi đến cho anh và tổng giám đốc nè.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]