Tràn đầy mong đợi nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, sắp tròn hai mươi phút, không nhận được một chữ hồi âm.
Ân Vinh Lan: “Nếu như hắn ta trả lời có, chẳng khác nào thừa nhận mình trắng đêm chờ trong gió lạnh.”
Trần Trản: “Ý anh là tên đó sẽ không nhận mình có tới?”
Ân Vinh Lan: “Vậy thì đồng nghĩa người thất hứa chính là hắn ta.”
Trần Trản ngẫm nghĩ, rất thuyết phục.
Ân Vinh Lan: “Em thử gỡ tin xem.”
Trần Trản theo lời y nói, thông báo hiện gỡ bỏ thành công.
Ân Vinh Lan hơi khó tin: “Vậy mà còn chưa block em.”
Trần Trản nở nụ cười: “Có lẽ đây chính là phong thái của kẻ hơn người.”
Tuy mới tinh mơ, nhưng một phen nháo nhào đã làm bay hết cơn buồn ngủ, Trần Trản: “Đói chưa?”
Ân Vinh Lan lắc đầu.
Đối diện nhìn nhau, rúc trở về sofa, sáng sớm ngày hè vẫn khá lạnh, nằm không bao lâu, Trần Trản tuỳ tiện nhặt mấy mẩu quần áo đắp lên người.
Cơn uể oải lại lặng thầm dâng lên, lần này thật sự ngủ tới sáng bảnh.
Cảm giác mơ hồ bị nhìn trộm đánh thức cậu, Trần Trản mở mắt ra, bất ngờ đối diện một đôi mắt, tim rơi chậm nửa nhịp.
“Giật mình vậy à.”
Ân Vinh Lan xin lỗi một tiếng, bỗng lại nói: “Em nghĩ xem có khi nào do sóng trên núi chập chờn, lúc đó hắn ta chưa kịp xem?”
Trần Trản im lặng vài giây, lấy điện thoại gửi lại tin bị gỡ. Xong việc cậu đi tắm rửa, khi ra tới thì nghe có tiếng động dưới bếp, có vẻ Ân Vinh Lan đang chuẩn bị bữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nam-phu-pha-san/503769/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.