Trong lúc suy nghĩ vẩn vơ, Ân Vinh Lan đã chạy tới trước mặt cậu, nụ cười trên mặt không vơi đi chút nào: “Đến chơi?”
Trần Trản lắc đầu: “Xem định vị, phát hiện anh ở câu lạc bộ.”
Ân Vinh Lan: “Kiểm tra?”
Trần Trản không e dè gật đầu.
Đối tác làm ăn với Ân Vinh Lan đi phía sau, nhận ra khí thế của đối phương biến nhanh như chớp, bị ngấy không chịu nổi, khi đi ngang qua thấy y như thể muốn dùng ánh mắt khoe khoang “Tôi quá hạnh phúc”.
Một đối tác khác chỉ cửa thang máy, cười khô cằn nói: “Không quấy rầy các anh nói chuyện, tôi đi trước.”
Ân Vinh Lan nói mấy câu khách sáo, rồi tầm mắt lại trở về Trần Trản.
Ánh mắt nhẹ nhàng vẫn khiến người ta thấy nóng cả người, Trần Trản hít nhẹ một hơi, nghiêm túc nói: “Thật ra anh có thể ra vẻ… lạt mềm buộc chặt một chút.”
Ân Vinh Lan suy tư, điều chỉnh hành vi biểu cảm đôi chút, đường nét trên mặt lập tức trở nên lạnh lùng, chẳng khác nào một đoá hoa cao không thể với.
Trên đường trở về, y vẫn không nói thêm mấy lời, Trần Trản chủ động mở miệng cũng chỉ ngắn gọn “ừ” một tiếng.
Chính là cảm giác này.
Trần Trản híp mắt, biểu thị khá hài lòng.
Bóng dáng biệt thự dưới ánh trăng sáng ngời lại như toát lên chút dịu dàng, xe tắt máy xong Ân Vinh Lan cũng không lập tức xuống, mà móc trong túi ra một tờ giấy nhỏ.
“Gì thế?”
Ân Vinh Lan: “Địa chỉ của An Lãnh.”
Trần Trản đưa tay lấy, Ân Vinh Lan lại chuyển qua tay khác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nam-phu-pha-san/503768/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.