Nơi phát ra âm thanh là một gian phòng nhỏ gần cầu thang.
Thấy người bên trong không định ra tới, Trần Trản đứng dậy, chuẩn bị phá cửa mà vào.
An Lãnh níu cậu lại: “Tuyệt đối không thể.”
Bên trong lại vang lên âm thanh: “Vào cũng không làm được gì, đừng phí công vô ích.”
Thứ Trần Trản không thiếu nhất chính là sức trẻ, vặn mở tay nắm cửa. Cửa không khoá, bên trong không một bóng người, trên bàn gỗ là một chiếc máy tính, âm thanh truyền ra từ nó: “Voice call là một công nghệ rất phổ biến.”
Giọng điệu rất bâng quơ, nhưng lại làm người ta có cảm giác không thoải mái: “Anh tin tưởng khoa học, hẳn phải nghĩ đến chứ.”
Trần Trản đứng cạnh máy tính: “Tôi chỉ có thể nghĩ đến với cách làm người của anh, kiêu căng tự phụ cho rằng mình nhất thiên hạ, đáng bị cô đơn tới cuối đời.”
Phía kia truyền đến ít tạp âm, như thể chuẩn bị mở miệng.
Trần Trản đã cướp lời trước: “Không thể sai được, nghe giọng là biết ỉu xìu, chắc chắn là người độc thân.”
Dứt lời trực tiếp đóng máy tính.
An Lãnh khó hiểu nói: “Mãi mới có cơ hội nói chuyện được, sao chỉ lo khẩu nghiệp?”
Trần Trản: “Đánh đòn phủ đầu rồi cắt đứt liên lạc, vậy mới có thể làm đối phương không thoải mái cả ngày.”
Không tài nào hiểu cách hành xử của cậu, An Lãnh cau mày: “Làm vậy anh được lợi lộc gì?”
Trần Trản nghiêm túc: “Tôi thấy vui.”
Một lát sau lại nói: “Khuyên anh sớm quy hàng đi, qua cuộc đối thoại vừa rồi, e rằng anh ta đã bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nam-phu-pha-san/503770/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.