Trần Trản tự tính toán trong lòng một phen.
Ân Vinh Lan liếc nhìn cậu, vô cùng thực tế nói: "Cẩn thận đó."
Trần Trản nghe lời nhắc nhở, nhún vai: "Dễ mà."
Cần làm cụ thể những gì để xoay chuyển tình thế, về nhà nghĩ cũng chưa muộn.
Ân Vinh Lan cố gắng không nhìn cậu nữa, hình ảnh bọc cả người như cái bánh tét có hơi buồn cười, lỡ không nhịn được mà cong môi lại bị cậu thẹn quá hóa giận thì chết dở.
Cách nhau rất gần nên biểu cảm đôi bên vừa xem là hiểu ngay, sao Trần Trản không biết y nghĩ gì được, nhưng cũng không để bụng, hỏi: "Cái nhà ở Lô Thủy có vẻ vô dụng rồi."
Được cậu nhắc nhở, Ân Vinh Lan mới nhớ tới cái danh "ngụy thần" của mình.
Nói tới Ngô tiên sinh, Trần Trản lại hơi hứng thú: "Thử đoán xem hắn tìm cách gì đối phó?"
Ân Vinh Lan: "Tìm ai giúp?"
Trần Trản: "Đúng một nửa."
Ân Vinh Lan hơi trầm ngâm: "Nhân cách phân liệt?"
"..." Lần này đến lượt Trần Trản câm nín, kinh ngạc nhìn y: "Thế mà cũng đoán được?"
Ân Vinh Lan bình tĩnh trả lời: "Dùng tư duy của người điên để đoán mấy kẻ khùng tự cho mình là thiên tài, không khó lắm."
Trần Trản cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, cuối cùng vẫn thất bại.
"Không phải đang lo mấy vụ án mạng liên quan đến truyện à?" Ân Vinh Lan cười nói: "Trước mắt là một cơ hội thăm dò tốt đó."
Trần Trản tự mình rót cốc nước, uống một hớp tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nam-phu-pha-san/3286711/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.