Trần Trản nghiêng đầu như tâm tình ủ rũ.
Ân Vinh Lan không hề để ý đến tình cảm bao lâu nay, vạch trần tại trận: "Có phải em muốn nói là... nếu người đã không thương, tôi đành từ bỏ*?"
(*xuất phát từ tên bộ truyện ngôn tình cổ trang trên mạng Tàu của Tiểu/Nguyệt Bán Trang, tên gốc Quân ký vô tình ngã tiện hưu 君既无情我便休, nghĩa như trên, ý anh Lan ở đây là cậu Trản muốn nếu anh không thưn em là em bỏ hà)
Quá hiểu nhau cũng không phải tốt lắm.
Trần Trản đành thôi làm bộ làm tịch: "Chờ em một phút."
Đối với cậu, Ân Vinh Lan từ trước đến giờ chưa từng thiếu kiên nhẫn, khoanh tay đứng tại chỗ nhìn, chẳng cần mở tủ xem cậu có thể bày trò gì.
Khoảng ba mươi giây sau, Trần Trản quay lại cầm theo một ổ khóa to, móc vào chốt tủ, nhấn "cạch" một cái, khóa mất rồi.
Trần Trản nghiêm túc nói: "Buổi tối anh cứ canh coi, em chắc chắn không vào phòng bếp."
"..."
Sau một lát lại nói: "Nếu có người thật, khóa lâu ngày thành quả mướp khô luôn."
Hợp lý quá còn gì.
Qua bao cuộc chiến thương trường, Ân Vinh Lan gặp không ít thủ đoạn tàn nhẫn dứt khoát, nhưng "độc ác" nhường này quả thật phải tròn mắt nhìn.
Ấy mà người trong cuộc đang đứng trước mặt mỉm cười: "Nước sôi rồi kìa cho mì vào đi."
Một bát mì trứng nóng hổi ra lò, ăn một ngụm an ủi dạ dày thấy thoải mái hơn nhiều.
Gắp đến đũa thứ ba, thấy trên miếng cải xanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nam-phu-pha-san/3286712/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.