Gió đêm khẽ lướt qua hai má, Trần Trản hơi ngước mặt, mùi bùn đất nhẹ nhàng phảng phất xung quanh.
Hai người, hai hệ thống, không ai lên tiếng nói gì.
Chẳng biết qua bao lâu, mấy đứa nhỏ chơi cạnh đài phun nước được bố mẹ dắt về nhà, Trần Trản nhẹ nói: "Người tâm thần xưa giờ thường chẳng có kết cục tử tế đâu."
Lời này nói rất chân thành, Ngô tiên sinh lại muốn tức giận, ánh mắt vừa chuyển động liền thôi, trong chớp mắt biến thành vẻ sợ gì sóng gió.
- -- Đúng kiểu đa nhân cách.
Sau khi xác nhận sự thật, Trần Trản đứng dậy, vỗ vỗ mông quần dính bụi, để lại một câu tự lo lấy.
Trước cuối tháng, thời gian của Trần Trản đều tập trung đặt vào trò chơi, còn mệt hơn lúc mới khởi nghiệp.
Đợi đến đêm trước khi game chính thức mở, cậu cho Ân Vinh Lan chơi thử, trưng cầu ý kiến: "Cảm giác thế nào?"
Nhân vật chibi trên màn hình run rẩy tiến lên phía trước vài bước, đá ngã ghế treo cổ, hai tay mất tự nhiên buông thõng xuống hai bên, mắt tròn xoe trợn ngược, như đang trừng trừng nhìn y.
Ân Vinh Lan hơi mím môi mỏng: "Hoàn hảo."
Trần Trản cau mày: "Muốn nghe ý kiến chuẩn cơ."
Ân Vinh Lan bật cười: "Em với anh quan hệ thế nào? Nhìn nó chết anh hài lòng sao nổi."
Vừa dứt lời, nhân vật chibi bị treo cổ trên quạt trần đột nhiên thả người nhảy một cái, không quan tâm định luật Newton, xoạc chân giữa không trung, Ân Vinh Lan trơ mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nam-phu-pha-san/3286709/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.