Biểu tượng cảm xúc chắc là phát minh vĩ đại nhất của con người, từ một cái "ai cần" mà có thể hiểu được bao nhiêu hàm ý.
Sau khi Trần Trản nhận được một "huyết thư" nhãn dán cảm xúc nho nhỏ, bắt đầu suy ngẫm thâm ý trong này.
Khi Ân Vinh Lan về nhà đầu tiên liền thấy cảnh tượng: cậu đang nhìn vào màn hình điện thoại di động rơi vào trầm tư.
"Đang nghĩ gì vậy?" Còn chưa kịp cởi áo khoác đã thò tay sờ lên trán cậu, xem cậu có phải đang không khỏe không.
Trần Trản đưa Ân Vinh Lan xem biểu tượng cảm xúc họ Ngô kia gửi: "Ý gì?"
Kẻ cầm đầu ít nhiều gì cũng hiểu một chút: "Có lẽ là uy hiếp."
Trần Trản không rõ lắm, ấu trĩ thế này, không giống tác phẩm của Ngô tiên sinh.
Ân Vinh Lan ngồi xuống bên cạnh cậu: "Trên mạng ầm ĩ bảo vác bầu chạy, anh đọc thấy rồi." Không chờ Trần Trản đáp lời, nói tiếp: "Bầu một lần ngốc ba năm*, coi như em bảo hắn ngu."
"..."
(*ý nói người mang thai một lần trí tuệ giảm ba năm - sự thay đổi nội tiết, tâm sinh lý khiến người phụ nữ sau sinh gặp nhiều vấn đề trong cuộc sống)
Nói đấy mức này Trần Trản cũng không để bụng nữa, trái lại phàn nàn dạo này bị tăng cân.
Ân Vinh Lan nhìn cậu... Dáng người cân đối, thật ra không mập thêm bao nhiêu, gò má có mềm mại hơn chút, lại lộ ra đôi nét trẻ con. "Không phải chuyện to tát gì.
Trần Trản đứng trước gương: "Bếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nam-phu-pha-san/3286708/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.