Trò chơi nhỏ của Hoắc Thành chuyển cảnh đến chỗ sân thượng. Sở dĩ có thể nhận ra nó là sân thượng là bởi vì tiêu đề có hai chữ to đùng chói lọi "SÂN THƯỢNG".
Lần đó Tạ Hoài Thanh nhớ rõ. Khi ấy bà ngoại cậu mới mất, cậu đứng một mình trên mái nhà thư viện hóng gió. Tai nghe được tiếng bước chân, phía sau không phòng bị đột nhiên bị người ta ôm chầm, người đó khẩn trương nói: "Cậu đừng nghĩ quẩn!"
Cậu quay đầu lại, hờ hững nhìn Hoắc Thành: "Cậu có bệnh à?"
Nhận ra không phải Tạ Hoài Thanh định phí hoài bản thân, Hoắc Thành thở hắt ra, ở cạnh cậu cùng nhìn về phương trời xa.
Tạ Hoài Thanh không biết vì sao Hoắc Thành lại không rời đi nhưng khi đó cậu không có tâm trạng nói chuyện, hai người yên lặng đứng bên nhau. Sau một lúc lâu, Hoắc Thành nhẹ giọng nói câu chia buồn.
Cậu không đáp lại nhưng Hoắc Thành vẫn đứng im như cũ, không có ý định rời đi.
Sân thượng gió to, một trận gió nổi lên, áo đồng phục của Tạ Hoài Thanh phồng hết lên, cả người như bị lột sạch. Hoắc Thành cởi áo khoác đồng phục của mình khoác lên người cậu.
Tạ Hoài Thanh quay đầu, lời chất vấn còn chưa ra khỏi miệng... Hai giọt nước mắt đã rơi xuống trước.
Cậu chưa bao giờ khóc trước mặt người khác, thật mất mặt.
Người nhỏ trong trò chơi nhảy ra một dòng suy nghĩ — "Mỹ nhân rơi lệ, tan nát cõi lòng."
Tạ Hoài Thanh:......
Sau khi lau khô nước mắt, cậu lại biến trở lại thành Tạ Hoài Thanh tường đồng vách sắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-tinh-yeu-cua-toi-muon-lat-xe/936630/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.