Tạ Hoài Thanh chôn mặt trên vai Hoắc Thành hồi lâu, Hoắc Thành săn sóc không phát ra tiếng động.
Hắn có thể lý giải câu nói kia tương đương với một lời tỏ tình biến tướng của cậu nên lúc này mới không thể thiếu sự xấu hổ muộn màng ập đến. Người sống nội tâm như Tạ Hoài Thanh cả đời cũng chẳng nói được bao nhiêu câu như vậy, nghe một lần thì mất lần sau cho nên hắn muốn giữ trong lòng trân trọng thật tốt.
Nhưng khóe miệng không chịu sự khống chế, dù sao Tạ Hoài Thanh cũng không nhìn được nên Hoắc Thành âm thầm tủm tỉm với không khí, thậm chí còn chưa nhận ra vòng tay của mình đã trống không.
Bốn mắt nhìn nhau, sắc hồng trên mặt Tạ Hoài Thanh đã rút đi.
...... Một anh chàng đẹp trai quá đỗi sao lại có thể ngu ngốc như vậy.
Không khí kiều diễm tan biến hết, Tạ Hoài Thanh quả thật rất cạn ngôn, đứng lên tránh ra. Hoắc Thành đuổi theo: "Bé đi đâu zợ?"
"Khát, đi lấy nước."
Hoắc Thành đẩy người về ngồi xuống: "Bé nghỉ ngơi đi, tớ lấy cho."
Hoắc Thành cầm hai cốc nước từ phòng bếp tới, Tạ Hoài Thanh lười nhác dựa vào sô pha mở TV, bưng cốc nước lên uống một ngụm: "Cậu nên về nhà rồi."
Hoắc Thành kháng nghị: "Tớ cũng khát, dù gì cũng phải cho tớ uống miếng nước chứ." Mới ban nãy còn tình nồng ý mật ước hẹn cả đời với hắn, bây giờ trở mặt đuổi người ta đi.
Tạ Hoài Thanh không tỏ ý kiến, cong eo đặt cốc nước lên bàn, lúc dựa lưng về phía sau thì bị Hoắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-tinh-yeu-cua-toi-muon-lat-xe/936629/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.