Tạ Hoài Thanh giống như cục đá ủ mãi không ấm. Lòng nhiệt tình của Hoắc Thành như bị một chậu nước lạnh dội tắt, thái độ của hắn cũng lạnh nhạt đi.
Sau vụ đó, trạng thái không ai để ý tới ai của họ cũng giằng co hai ba ngày.
Trong lớp tuyển lý mấy ngày sau, chính là cái mà Tạ Hoài Thanh đã nhớ ra trước đó, Hoắc Thành lạnh lùng không để ý tới cậu, còn cố ý ngồi cách cậu thật xa, như thể có dải ngân hà ngăn cách ở giữa.
Tạ Hoài Thanh bị gọi lên bảng làm bài, còn chưa giải xong hết thì Hoắc Thành đã giơ tay, vân đạm phong khinh cất giấu một sự không được tự nhiên: "Thầy ơi, cậu ấy làm không đúng."
Có Hoắc Thành khởi đầu, từ sau lúc đó, hai người thách thức nhau tìm lỗi của người kia, từ bảng điểm đến bóng rổ, cái gì cũng tranh nhau đủ thứ.
Tạ Hoài Thanh khôi phục ký ức hoài nghi nhân sinh, người ấu trĩ như vậy là cậu ư?
Cậu không khỏi liếc mắt nhìn Hoắc Thành một cái.
Người trong trí nhớ dùng hết sức đối nghịch với cậu kia, lúc này lại đang gục đầu, có vẻ ảo não lại đáng thương.
Đúng là đồ ngốc, Tạ Hoài Thanh nghĩ.
—————————
Hoắc Thành còn chưa biết hình tượng của mình đã sụp đổ hoàn toàn trong lòng người nào đó, một mực đắm chìm trong bi thương. Tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh không có một xu quan hệ với hắn, thế giới của hắn chỉ là một mảng lạnh lẽo đến tận xương tủy. Hắn tựa như một con rối gỗ bị giật dây, mơ màng cắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-tinh-yeu-cua-toi-muon-lat-xe/936628/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.