Chương trước
Chương sau
Phó Minh Thành nhấp môi, ánh mắt hơi hơi lập lòe, đầu ngón tay không nhịn được mà run rẩy. Nếu có thể nói, hắn hy vọng có thể dùng thân phận bạn đời của Lăng Lăng để đi gặp ba của Lăng Lăng hơn.

Hắn là Tước Tước ngoan như vậy, nào có thể có ý xấu gì được cơ chứ?

Tạ Lăng nhíu mày, hình như Tước Tước có điểm không thích hợp lắm.

Tước Tước thật ra vẫn ngoan như vậy, thế nhưng kiểu ngoan ngoãn này là ẩn nhẫn, chưa bao giờ chủ động đưa ra yêu cầu gì, thế nhưng bây giờ Tước Tước lại muốn đi gặp người lớn trong nhà! Cẩn thận ngẫm lại coi, hai ngày này Tước Tước có vẻ khang khác, tuy ngoan thì vẫn ngoan đấy, nhưng hình như có nhiều chủ kiến hơn trước thì phải?

“Vốn dĩ thế thân không thể ra ngoài ánh sáng.” Tạ Lăng thử thăm dò.

Phó Minh Thành còn chưa kịp phản ứng, Ôn Tử Nhiên lại chen chân trước hô lên: “Thế thân?!”

“Tạ Lăng à, bây giờ cậu chịu chơi thế á?!” Ôn Tử Nhiên hít ngược một hơi khí lạnh.

Tạ Lăng: “...”

Bởi vì Ôn Tử Nhiên gào cái mồm lên, nên lực chú ý của Tạ Lăng bị phân tán, không kịp bắt lấy phản ứng đầu tiên của Phó Minh Thành, bây giờ quan sát vẻ mặt của người kia thì hoàn toàn không nhìn ra sở hở gì nữa.

Tạ thiếu gia nhíu mày, ánh mắt vẫn cứ tìm tòi nghiên cứu như cũ.

Nhiệt độ trong chuồng ngựa khá cao, Ôn Tử Nhiên dần dần cảm thấy nong nóng, đầu tiên cậu móc trong túi ra một cái túi to, nhét mũ với khăn quàng cổ vào túi. Sau đó cậu bắt đầu cởi áo khoác ngoài ra, vừa cởi vừa nói: “Tớ nói này, thế thân á? Thế mà cậu cũng nghĩ ra được, thời buổi hiện cậu còn muốn nói chuyện tình yêu chân chính với tớ? Còn nữa, cậu thích ai thì có thể cho tớ biết cốt truyện trước được không vậy? Chỗ cậu vừa đứng ấy, là cô nương nhà ai... À nhầm, không phải, là tiểu tử nhà ai, có thể khiến cậu ngưng cười năm giây?”

Không phải là Ôn Tử Nhiên thổi phồng đâu, gương mặt này của Tạ Lăng tuyệt đối là nam nữ già trẻ đều mê, chỉ cần dựa vào khuôn mặt này thôi cũng có thể trở thành người chiến thắng đứng trên đỉnh cao của nhân sinh đấy…

Còn chưa kể là…

“Còn chưa kể là cậu giàu như vậy! Mặt đẹp tiền nhiều, ai mà không mê cho được?” Cuối cùng Ôn Tử Nhiên cũng cởi được cái áo lông vũ đầu tiên ra.

Phó Minh Thành lặng lẽ thở dài, đúng vậy, ai có thể từ chối Lăng Lăng được cơ chứ? Có lẽ là do giọng của người kia quá lớn nên Phó Minh Thành lại ẩn ẩn cảm thấu đại não đau đớn, hắn xoa xóa trán, vẻ mặt mỏi mệt.

Ôn Tử Nhiên miệng xoen xoét như súng máy: “Được rồi, dù cậu có tình yêu chân chính đi, thì tình yêu chân chính này có phải là một đóa bạch liên hoa thanh thuần không có chướng ngại thẩm mỹ, dù cậu có dùng gương mặt này để không ngừng theo đuổi cũng có thể lạnh lùng nói ‘không’ từ chối, lại cố tình là kẻ coi tiền tài như cặn bã, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn... Không phải, Tạ Lăng cậu đây là lấy mặt nóng dán mông lạnh hả? Tớ không tin nổi đấy?”

Tạ Lăng: “Không phải...”

Ôn Tử Nhiên không kiên nhẫn mà ngắt lời Tạ Lăng: “Đừng nói với tớ là hai người lưỡng tình tương duyệt nhưng ba mẹ lại không đồng ý cho đến với nhau đấy? Này là cốt truyện cẩu huyết gì vậy anh hai ơi. Phim thần tượng bây giờ cũng không còn diễn loại kịch bản cũ rích vậy nữa đâu. Còn nữa, cậu lén kết hôn ba mẹ cậu nào có quản được, giờ lại sợ người mình thích sẽ không được ba mẹ thích á?”

“Nói thật, nếu cậu vì tình yêu mà phải tìm thế thân, thì tớ chỉ có thể nghĩ ra một loại khả năng thôi —— pháp luật không cho phép!”

“Trừ việc pháp luật không cho phép cậu kết hôn ra, thật sự tớ không thể nghĩ ra được nguyên nhân nào khác. Thế nhưng tại sao pháp luật lại không cho phép cậu kết hôn với ai chứ! Chẳng lẽ, cậu thích ai thì sẽ gây trở ngại đến ổn định xã hội hay gây ra ảnh hưởng không tốt gì hả?”

Không biết cậu ta đột nhiên nghĩ tới cái gì, cái miệng đang oang oang ngậm chặt, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Tạ Lăng, “Không phải cậu... muốn đi phẫu thuật chỉnh hình chứ?”

Nếu là như vậy thì có thể thuyết phục được! Lúc trước cậu từng nhận một kịch bản phim thần tượng, biên kịch muốn soạn ra cốt truyện phẫu thuật chỉnh hình gì đó lằng nhằng khó hiểu, nhưng không qua thẩm duyệt nên bị xóa đi, thế nhưng cậu vẫn rất ấn tượng với cảnh đó! Cậu thân là một người ngoài cuộc thôi nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự dằn vặt của nam hai, cầu mà không được, cuối cùng đứng bên bờ vực điên cuồng giãy giụa…

Đại não Phó Minh Thành đau đớn dữ dội, hắn cảm thấy âm thanh xung quanh mình như được bao phủ một tần nhu sa, mông lung không rõ ràng, rồi sau đó một giọng nói sắc nhọn xuyên qua màn sương, đánh thẳng vào tai hắn —— “Tạ Lăng, không phải cậu thích tớ đấy chứ!”

Chút lý trí còn sót lại bị sự đau đớn dữ dội cuốn trôi đi, vẻ mặt người đàn ông mờ mịt, đáy lòng phát ra giọng nói quỷ dị —— Người Lăng Lăng thích chính là... Ôn Tử Nhiên.

“Khuyên cậu một câu, có bệnh thì đi khám bác sĩ đi.” Tạ Lăng cười lạnh một tiếng, ánh mắt đầy ghét bỏ.

Ôn Tử Nhiên cười gượng: “Để tớ phân tích lại chút.”

Tất cả là do gần đây chú Lận làm cho cậu quen với kịch bản tâm lý biến thái, dẫn tới tư duy hỗn loạn. Ngẫm lại thấy cũng đúng, cho dù Tạ Lăng có bạch nguyệt quang đi, thì người đó chắc chắn không phải là cậu mà ha ha ha ha. Là Tạ Tinh thì còn có thể tin được... Ôn Tử Nhiên mày bình tĩnh lại đi, đừng đi lên con đường tiến đến gần khoa chỉnh hình chứ!

Tạ Lăng đi đến bên cạnh Ôn Tử Nhiên, cắn răng nói: “Không có bạch nguyệt quang cũng không có thế thân!”

Ôn Tử Nhiên nhìn cậu em họ trong mắt tràn đầy lửa giận đang hậm hực của mình, cười: “Ha ha... Hóa ra là tình thú.”

“Vừa nãy tớ chỉ đùa một tí thôi mà, cậu coi là thật đấy à?”

Tạ thiếu gia cười lạnh một tiếng, có đồ ngốc mới tin lời cậu nói.

Anh lười nói chuyện với Ôn Tử Nhiên, quay đầu nhìn về phía Tước Tước, vừa quay lại đã không thể tin được, Tước Tước của anh hai mắt đỏ bừng, ánh mắt quật cường ẩn nhẫn, như thể đã phải chịu sự đả kích to lớn.

Tạ Lăng:...

Anh đừng có mà tưởng thật chứ!

Lúc quay về, Tạ Lăng vẫn còn mang theo chút hi vọng mong manh, Tước Tước thông minh như vậy, nhất định sẽ không tin chuyện hoang đường kia đâu.

Đến khi sắp ra đến cổng, Tước Tước vẫn luôn trầm mặc không nói lại chủ động giữ chặt lấy tay anh, Tạ Lăng thở dài nhẹ nhõm: “Anh đừng nghe cậu ta nói bậy, tôi có điên mới đi thích cậu ta!”

“Anh biết.” Phó Minh Thành nhấp môi, “Ba ở đây, anh sẽ ngoan ngoãn phối hợp với Lăng Lăng.”

Tạ Lăng:...

Trong lúc nhất thời, anh không biết nên phản bác Tước Tước được nước lấn tới mà ngay cả ‘ba’ cũng đã gọi, hay là nên oán hận Tước Tước chỉ trong chớp mắt đã có thể não bổ ra cốt truyện phức tạp nào đó.

Bây giờ Tạ thiếu gia đã có thể phân tích ra mạch não của Tước Tước một cách hoàn hảo —— bởi vì anh thích Ôn Tử Nhiên, nhưng do quan hệ huyết thống làm rào chắn khiến anh không có cách nào thổ lộ tình yêu, lần này ra ngoài chơi cũng là muốn nhân cơ hội ở bên Ôn Tử Nhiên. Thế nhưng thật không khéo là ba anh cũng đến đây, trước đó đã nghe ngóng được tin tức nên anh mới cố ý đưa Tước Tước theo, chính là muốn dùng Tước Tước làm lá chắn để đối phó với ba mình!

Nghe qua thì cũng thấy logic đấy, nhưng tiền đề là nó là giả a!

“Quá trình giải câu đố không vui chút nào.” Tạ Lăng nói thầm.

Vừa lúc ba anh cũng ở bên trong, không bằng trực tiếp hỏi xem ba anh rốt cuộc biết chuyện gì, sau đó hốt thuốc đúng bệnh chữa khỏi cho Tước Tước rồi lại tính tiếp.

Tạ thiếu gia từ trước đến nay luôn hiếu kỳ về những điều chưa biết, lần đầu tiên muốn từ bỏ quá trình khám phá mà trực tiếp nhảy đến kết quả luôn.

“Cậu đi nhanh như thế làm gì, đi từ từ thôi chờ tớ với!” Ôn Tử Nhiên bọc mình thành quả bóng chạy đến bên cạnh Tạ Lăng.

Tạ Lăng vừa nghe thấy giọng nói người này liền tức giận, anh kéo chim hoàng yến rảo bước đi trước, phẫn nộ đóng sầm cửa lại.

Lần nào gặp Ôn Tử Nhiên đều không phải chuyện tốt! Lần trước bởi vì nghe Ôn Tử Nhiên nói nên anh cho rằng Phó Minh Thành là fan ba của mình, lần này Phó Minh Thành lại bị Ôn Tử Nhiên tẩy não cho rằng mình muốn đi phẫu thuật chỉnh hình vì cậu ta!

Yêu tinh hại người!

Trong sân nhỏ, các bảo tiêu dựng lên một cái lều, di chuyển cái lò nướng cừu lớn của ông chủ Vu qua đây. Mấy con cừu đáng thương bị mổ bụng được treo trên giá, chờ nhiệt độ lò nướng thích hợp thì chúng sẽ được đưa vào nướng lên, sau đó biến thành muốn cừu nướng nguyên con thơm ngon khiến người ta muốn ngừng ăn cũng không ngừng được.

Trong viện có ít nhất hai mươi bảo tiêu, nhiều hơn hẳn một nửa so với nhân số mà Tạ Lăng đưa theo.

“Thiếu gia mau vào phòng đi, Tạ tổng đang ở trong phòng chờ ngài về ăn cơm đó.” Anh bảo tiêu mà đồng chí Tạ Vinh Quang mang đến nhiệt tình chào hỏi Tạ Lăng, “Thiếu gia, buổi trưa đừng ăn nhiều quá, để bụng đến tối ăn cừu nướng nguyên con đi!”

Một anh bảo tiêu khác vẻ mặt táo bạo: “Ủa khoan, cái này đỡ thế nào vậy? Sao không nhét vào được?”

“Sao lại không được? Hôm qua tôi thấy Phó tổng làm nhẹ nhàng lắm mà!” Bảo tiêu của Tạ Lăng cau mày nói thầm, vẻ mặt buồn rầu.

Tạ Lăng nghe rõ lời bảo tiêu nói, anh nghiêng đầu nhìn về phía Phó Minh Thành, trong ánh mắt người kia không hề có vẻ hoảng loạn, vẫn chỉ có sự uể oải đau thương, hoàn toàn không cảm thấy ‘Phó tổng’ trong miệng người khác là đang nói hắn.

Thế cho nên, sườn cừu nướng đêm qua là do Phó tiên sinh tự mình nướng?

Tạ Lăng đến gần Phó Minh Thành, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao để bỏ thứ kia vào vậy?”

Phó Minh Thành nhìn thoáng qua bên đó, ánh mắt càng thêm tủi thân: “Tước Tước không biết.”

Tước Tước ngoan ngoãn làm chim hoàng yến thế thân thôi còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ còn muốn hắn đi học nướng cừu nữa?

Thế quái nào mà Tạ Lăng vẫn đọc hiểu được ánh mắt của chim hoàng yến, anh nhìn ra được, Tước Tước cục cưng thật sự đang thấy tủi thân kìa.

Cho nên... Lúc trước Tước Tước nhất định còn rất ổn! Bây giờ là do bị Ôn Tử Nhiên nói mê nói sảng lên kích thích!

Ôn Tử Nhiên, tôi cắn chết cậu!

Tạ thiếu gia tức giận kéo Phó Minh Thành đi vào nhà.

Đồng chí Tạ Vinh Quang đang uống canh thịt cừu, thấy con trai mình vào nhà liền lập tức buông chén đũa, tầm mắt ông không chút dấu vết nhìn vào hai bàn tay đang đan nhau của con trai với ‘con dâu’ mình, lặng lẽ gật đầu, chậm rãi nói: “Hừm, là ai chọc cho thiếu gia nhà chúng ta tức giận vậy? Tiểu Phó cậu cũng không biết dỗ người đi.”

Tạ thiếu gia chú ý đến lời ba mình, ánh mắt cứng đờ, “Ba.”

Phó Minh Thành nhìn Tạ Lăng, cũng kêu một tiếng: “Ba.”

Cái tay đang cầm muỗng của đồng chí Tạ Vinh Quang hơi run lên, nói thật, ông vẫn chưa sẵn sàng sửa miệng nhận Tiểu Phó là con trai đâu, “Khụ, thôi được rồi, ngồi xuống ngồi xuống đi, đều là người một nhà, không cần phải khách khí, ăn, ăn cơm đi.”

“Lão Vu, giới thiệu với ông, đây là con dâu tôi... À không phải, là con rể, chính là đứa nhỏ mà tôi mới kể cho ông đấy.” Tạ Vinh Quang nói với ông chủ Vu.

Ông chủ Vu giật giật khóe miệng, “Quả thật rất tuấn tú lịch sự, rất xứng đôi với Lăng Lăng.”

Ông chủ Vu không dám nhìn về phía Phó Minh Thành, sau khi kiểm tra, ông đã xác nhận lão Tạ cũng không biết quá nhiều về Phó Minh Thành, thậm chí có thể còn bị Phó Minh Thành lừa ấy chứ.

Ở trong miệng lão Tạ, ông ấy tình cờ gặp được Phó Minh Thành ở nước ngoài, sau đó tùy tiện giao lưu một phen, phát hiện chàng trai trẻ này có một số lý niệm không mưu mà hợp với mình, lại còn thâm tình giống y hệt ông, yêu thầm rất lâu, nhưng bởi có nguyên nhân nào đó mà không dám nói ra. Lão Tạ với Phó Minh Thành gặp một lần mà như bạn bè lâu năm với nhau, sau đó về nước rồi lại vô tình biết được người mà cậu trai này thích chính là thằng con trai nhà mình!

Đồng chí Tạ Vinh Quang cũng không ngốc, ông lập tức ngửi ra vài chỗ không đúng, trực tiếp tìm người điều ra về Phó Minh Thành.

Không tra thì thôi, chứ tra rồi mới biết, từ trên xuống dưới của Phó Minh Thành đều bị tra ra sạch sẽ, ngay cả việc hắn là con riêng của Vinh gia cũng bị đào ra. Thế nhưng đồng chí Tạ Vinh Quang cũng không vì vậy mà có thành kiến với Phó Minh Thành, đầu tiên là Phó Minh Thành không ở trong cô nhi viện từ nhỏ, cũng chưa từng nhận qua chút ân huệ nào của nhà họ Vinh. Ông không thể vì xuất thân mà phủ định một người được!

Tạ Vinh Quang càng xem tư liệu càng cảm thấy đứa nhỏ Phó Minh Thành này thật đáng thương.

Ông chủ Vu không khỏi nghĩ đến lời lão Tạ vừa nói.

Tỷ như, “Tiểu Phó nhất kiến chung tình với con trai tôi ngày nó chuyển trường đến, kỳ thật năm đó tôi cũng nhất kiến chung tình với Nhu Nhu đó!”

Lại tỷ như, “Bởi vì ngại gia thế mà Tiểu Phó không dám thổ lộ với Lăng Lăng, nói thật, trước kia tôi cũng vì quá giàu có mà không dám thổ lộ với Khinh Nhu!”

Cuối cùng Tạ Vinh Quang còn tổng kết lại: “Người thâm tình như vậy nào có thể có ý gì xấu chứ! Thấy bọn nhỏ ân ái như vậy, tôi thân làm cha cũng thấy yên tâm! Nhưng hình như khoảng thời gian trước Tiểu Phó gặp tai nạn xe cộ mất trí nhớ, cực kì sợ Lăng Lăng sẽ vứt bỏ nó, chuyện này tôi phải tìm cơ hội nói với Tạ Lăng, không thể bị cậy sủng mà kiêu được! Hôn nhân cũng phải kinh doanh.”

Ông chủ Vu nghĩ đến lời lão Tạ nói, đại não choáng váng.

Hôn nhân kinh doanh cái cục cớt, con trai ông là bị lừa hôn đó!

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ Vinh Quang: Tiểu Phó là một đứa trẻ tốt!

Ông chủ Vu:...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.