Ánh mắt ông chủ Vu lộ ra ba phần bất đắc dĩ, ba phần thương tiếc cùng bốn phần bàng hoàng vô thố!
Một bên ông vừa cảm thấy áy náy với Phó Minh Thành, một bên lương tâm ông lại không cho phép mình trơ mắt nhìn lão Tạ bị lừa, trong lòng ông giãy giụa rối rắm, không biết nên mở miệng như thế nào.
Tạ Lăng nhìn kỹ ánh mắt của đồng chí Tạ Vinh Quang, nhíu mày, sau đó dời tầm mắt. Nhìn ba anh như vậy, đoán chừng chỉ lát nữa thôi là không nhịn được chạy đi tìm anh ‘tâm sự’ cho mà xem.
Tạ thiếu gia quay đầu nói với Phó Minh Thành: “Ăn cơm thôi.”
“Ừ.” Phó Tước Tước ngoan ngoãn ngồi xuống.
Đồng chí Tạ Vinh Quang thấy thế thì tặc lưỡi, nhỏ giọng nói với ông chủ Vu: “Cậu nói xem, có phải con trai tôi quá cường thế rồi không? Nếu như vậy có gây bất lợi gì đến sự hòa hợp trong hôn nhân không?”
Ông chủ Vu ngước mắt ngắm gió nhìn mây: “... Sẽ không đâu.”
Tôi thấy người nào đó ngược lại có vẻ rất thích thú kia kìa.
Bầu không khí trên bàn ăn có chút quỷ dị, người ngồi trên bàn mỗi người đều mang tâm tư riêng, không có cùng tần số sóng não, mà quả bóng họ Ôn nào đó đúng ngay lúc này băng qua muôn vàn gian nan hiểm trở lết vào đến trong phòng.
Quả bóng họ Ôn mệt muốn chết mà than vãn: “Lăng Lăng, từ từ thôi đợi tớ với.”
Cậu cởi quần áo theo đúng quy trình, chỉ mặc độc một chiếc áo leo lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-chong-toi-luon-cho-rang-minh-la-the-than/3469735/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.