Ngày 29 tháng chạp, trước Thông Thiên Các cao ngất trang nghiêm của chủ viện là quan lại mặc triều phục đứng nghiêm hai hàng.
Bầu trời cao tối đen, tầng mây lạnh rơi xuống, tuyết trắng cuốn trong gió gào thét thổi qua lọng che ngũ sắc.
Phó Huyền Mạc ngồi ngay ngắn trên kiệu, tay áo dài, đầu đội mũ miện có tua, một thân lãnh đạm cao ngạo cực hợp với gió tuyết. Thần sắc của hắn bình tĩnh ngóng nhìn con đường trước mặt.
Một thái giám lấy ra thánh chỉ màu vàng và đọc chiếu thư phong hậu thật dài.
Đám văn võ bá quan đứng hai hàng lúc đầu mang thần sắc khác nhau, nhưng cuối cùng không hẹn mà cùng bị tiếng đọc kia hấp dẫn.
Từ cổ chí kim không có mấy lần đế vương tự thảo chiếu thư, càng không nói tới người mới bước lên ngôi này chính là thiên hạ đệ nhất công tử văn thải và đức hạnh không ai sánh bằng. Chiếu thư phong hậu nghìn chữ này giống như hội tụ đủ tài hoa của hắn trong đó.
Dù là người bảo thủ ủng hộ tiên đế thì cũng không thể không thừa nhận trước tới giờ và sau này hẳn sẽ không còn ai có thể viết ra một phong chiếu thư kinh diễm nhường ấy.
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng vỗ cánh, hai con chim giống như cũng bị lời trong chiếu thư cảm động mà nhịn không được bay ra khỏi núi rừng, trước sau bay qua bầu trời.
Lúc này một thái giám chạy tới trước kiệu cúi đầu che giấu bất an và khẩn trương trên mặt sau đó mấp máy môi thốt ra một câu nhỏ như muỗi kêu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-nuoc-ta-ga-cho-ke-chan-dat/945788/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.