“…… Mẫu thân.”
Môi Phó Huyền Mạc mấp máy phun ra một câu như muỗi kêu, giống lầm bầm lầu bầu, lại tựa như khẩn cầu.
Phương thị lại như không nghe thấy mà đi xuyên qua người bên cạnh hắn, lập tức đi tới trước cửa lớn nguy nga của Thông Thiên Các. Tầm mắt của bà ta lướt qua mái nhà, mãi đến khi nhìn xuống bông tuyết đầy trời. Một tia nắng hoàng hôn như ẩn như hiện xuyên qua tầng mây rách nát chiếu rọi bông tuyết bay loạn.
Tuyết rơi trên khuôn mặt bi thương lại quyết tuyệt của bà ta. Phương thị đưa lưng về phía mọi người, hai đầu gối quỳ xuống trước Thông Thiên Các, mặt ngửa lên không trnug và run giọng nói: “Hôm nay…… trước sự chứng kiến của quan lại ta xin thỉnh tội với trời xanh.”
“Mẫu thân……”
Ánh mắt Phó Huyền Mạc trầm xuống, bước chân đi về phía Phương thị. Có lẽ bà ta nghe thấy tiếng bước chân của hắn nên móc một thanh chủy thủ không biết lấy ở đâu và kề lên cổ mình.
“……”
Phó Huyền Mạc cứng lại, không tự chủ mà dừng bước.
Phương thị giống như không quan tâm đến người khác mà cứ thế đưa lưng lại với mọi người, với con đẻ của mình. Tay bà ta kề dao lên cổ, hai mắt đẫm lệ chỉ nhìn không trung đầy tuyết.
“Tội của ta đó là sau khi biết mình chỉ là thế thân của người khác nhưng không lập tức cắt đứt và quyết tuyệt rời đi.”
“Tội của ta là đã lựa chọn nén giận nhưng lại không thể thật sự nén giận. Vì trả thù phu quân tuyệt tình mà ta gửi thân cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-nuoc-ta-ga-cho-ke-chan-dat/945789/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.