Ánh mặt trời hơi hé, Phương thị xưa nay dậy sớm nên đã rửa mặt xong và ngồi đoan chính trên giường La Hán.
Phó Huyền Mạc thì thức dậy còn sớm hơn Phương thị thế là người khác không khỏi hoài nghi không biết đêm qua hắn có ngủ không. Lúc này trời còn chưa sáng hắn đã chờ ngoài cửa Tuyết Viên, thái độ vẫn giống như khi còn ở phủ Tể tướng. Lúc được truyền vào hắn mới chậm rãi bước đi sau khi đã đứng đợi gần hai canh giờ.
Sau khi tiến vào trong phòng hắn cúi đầu cung kính quỳ xuống với người đang ngồi trên giường La Hán. Người trong phòng cũng quỳ theo, tiếng quỳ gối vang lên liên tiếp.
“Mẫu thân chịu khổ rồi.” Phó Huyền Mạc nói.
Phương thị nhắm mắt đếm phật châu trên cổ tay, giống như hoàn toàn không nghe thấy lời hắn nói.
“Ve Vũ bế quan 5 ngày cầu phúc cho quốc gia nên sơ sót mẫu thân, quả thật khó có thể đền bù sai lầm này. Nếu mẫu thân muốn trách phạt thì nhi tử tuyệt đối không nói hai lời.”
Phó Huyền Mạc mặc hoàng bào cao quý nhất thiên hạ nhưng đầu cúi xuống, tư thế thành kính, bộ dạng thành tâm sám hối.
Sau một lúc lâu Phương thị mới chậm rãi mở mắt ra lạnh lùng nhìn người quỳ gối trước mặt.
“…… Ngươi đã là thiên tử cao quý, lại vì nước cầu phúc thì trong thiên hạ này còn ai dám trách phạt ngươi nữa?”
“Tự nhiên là mẫu thân, là Thái Hậu của một nước.”
Phương thị đờ người, trên mặt là giận dữ nhưng nó nhanh chóng biến thành mỏi mệt.
“…… Ngươi là hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-nuoc-ta-ga-cho-ke-chan-dat/945787/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.