Chuông trong chùa cổ vang lên, lá cây che phủ tất cả.
Một tiểu sa di múc đầy hai xô nước tung tăng nhảy nhót bước đi cũng không rớt một giọt nước nào nhưng lúc nhìn thấy một hàng quân sĩ lạnh lùng đi tới thì lại làm ướt ống quần. Tiểu sa di cúi đầu, nén hô hấp đi qua đám quan binh này.
Sau khi quan binh đi rồi tiểu sa di mới nhẹ nhàng thở ra và lại gánh thùng nước nhanh chóng chuồn đi.
Cổ chùa to như thế nhưng khó thấy bóng áo cà sa, ngược lại chỗ nào cũng thấy tướng sĩ vác đao.
Thủ vệ chùa Kim Bình tập trung ở bên ngoài một sân viện. Trong đó có một cái lư hương được khắc bằng đá xanh cao nửa người với bộ dạng như con Tì Hưu. Bên trên đỉnh được đào rỗng, mây khói như rắn chậm rãi bay lên từ lư hương, mấy cây hương lập lòe ánh lửa chậm rãi cháy.
Phía chân trời có gió lạnh đánh úp lại, hương lại bùng lên, tàn hương theo đó rơi xuống. Một tiếng thở dài nhẹ nhàng truyền tới từ thạch đình, một lão tăng yên lặng nhìn bàn cờ đen trắng và lắc đầu nói: “Là bần tăng thua.”
Phó Huyền Mạc ngồi đối diện ông ta ngước đôi mắt bình tĩnh lên chậm rãi nói: “Ván cờ mới được một nửa làm gì đã có thắng hay thua?”
“…… Biết rõ phía trước không có đường sống thì tội gì phải chờ tới một khắc tan xương nát thịt?” Lão tăng nhìn Phó Huyền Mạc hỏi.
“Không đi đến cuối cùng thì sao biết nhất định sẽ tan xương nát thịt?”
“Thí chủ tội gì……” Lão tăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-nuoc-ta-ga-cho-ke-chan-dat/945786/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.