Hoắc Yểu tập trung bắt mạch cho bà ngoại, mắt hơi nheo lại, vài giây sau, cô thả lỏng ngón tay, giọng nói hơi trầm thấp cất tiếng hỏi: "Ngực lại đau ạ?"
Bà Dương miễn cưỡng cười cười, trở tay nắm lấy tay cô, khẽ gật đầu một cái an ủi: "Bà ngoại không có việc gì, bệnh cũ mà thôi, con đừng lo lắng."
Hà Hiểu Mạn bên cạnh thấy bà Dương đột nhiên phát bệnh lại càng hoảng sợ, sau khi bình tĩnh lại liền đưa tay đẩy Hoắc Yểu ra như một phản xạ có điều kiện: "Mẹ, mẹ lại phát bệnh rồi? Có khó chịu không? Có cần đi bệnh viện không?"
Bị đẩy sang một bên, Hoắc Yểu nhíu mày, nhàn nhạt liếc nhìn Hà Hiểu Mạn rồi xoay người đi vào trong nhà.
Hà Hiểu Mạn một bên lấy điện thoại di động chuẩn bị kêu xe cứu thương, một bên liếc nhìn bóng lưng của Hoắc Yểu, giễu cợt nói: "Mẹ, mẹ xem đi, đây chính là đứa cháu mà mẹ nuôi lớn đấy! Mẹ bị như vậy rồi, thế mà nó còn làm như không có chuyện gì xảy ra, quay lưng đi vào trong nhà..."
Hà Hiểu Mạn lắc lắc đầu, bắt đầu gọi điện thoại.
Chẳng được bao lâu, Hoắc Yểu từ trong nhà đi ra, trong tay bưng một ly nước.
Hà Hiểu Mạn nói chuyện điện thoại xong, xoay người liền thấy Hoắc Yểu đang đút cho bà Dương uống cái gì đó. Bà liền đoạt lấy ly nước, thấy trong ly không phải là nước lọc liền lập tức nghiêm mặt chất vấn: "Mày cho mẹ tao uống cái gì đây?"
Hoắc Yểu nhìn theo cái ly nước bị cướp đi, đôi mắt trầm xuống, gương mặt tinh xảo không có chút biểu cảm, toàn thân tỏa ra khí chất lạnh lùng, âm trầm, hơi thở có phần nguy hiểm.
Hà Hiểu Mạn nhìn thấy Hoắc Yểu như vậy, xa lạ đến mức bà cảm thấy kinh sợ, đôi chân trong vô thức lùi về phía sau một bước: "Mày...mày tỏ thái độ gì đấy?"
Giọng nói bà ta hơi run run, khí thế so với vừa nãy yếu hơn vài phần.
"Hiểu Mạn, con đưa ly nước cho mẹ, đó là thuốc mà Yểu Yểu mua cho mẹ." Bà Dương đã đỡ hơn phần nào, một bên nói, một bên hướng Hà Hiểu Mạn chìa tay ra.
Hà Hiểu Mạn vừa nghe xong, đôi mắt trong nháy mắt trợn to lên, không chỉ không đưa ly nước cho mẹ mình mà ngược lại còn đem nước ở trong ly đổ hết xuống đất: "Nó mua thuốc cho mẹ? Nó là một đứa con gái nông thôn nghèo nàn, quê mùa, lấy cái gì để mua thuốc cho mẹ? Ai mà biết đây có phải là thuốc thật hay không?"
Bà Dương nhìn thuốc bị đổ dưới đất, liền lập tức giải thích: "Thuốc này là Yểu Yểu..."
Nhưng Hà Hiểu Mạn căn bản không cho bà có cơ hội nói xong, trực tiếp cắt ngang: "Dừng! Mẹ đừng nói nữa! Một lát nữa là xe cứu thương đến rồi, chúng ta đi đến bệnh viện phải hảo hảo kiểm tra thân thể một chút. Mẹ đấy, cái thuốc gì cũng dám uống, không sợ uống xong sinh thêm bệnh à?"
Im lặng lắc lắc đầu một hồi, Hà Hiểu Mạn lại đưa mắt nhìn Hoắc Yểu: "Còn mày nữa, qua quýt cho mẹ tao uống thuốc. Nếu thật sự xảy ra vấn đề gì, cả mày và Hoắc gia đừng hòng sống yên ổn. Thừa dịp bây giờ tao còn nể tình mày đã từng là người một nhà với tao thì mày mau nhanh nhanh cút xéo đi, đừng để tao thấy mày ở chỗ này nữa."
"Hiểu Mạn, con đừng nói nữa!" Bà Dương vội vàng nhìn về phía Hoắc Yểu: "Yểu Yểu, đây là nhà của con, con đừng nghe nó, con đừng đi..."
HoắcYểu liếc mắt nhìn chỗ thuốc bị đổ, vừa rồi có lẽ bà ngoại đã uống được hơn một nửa, cô cũng lười cùng mẹ nuôi tranh cãi, quay người chậm rãi nhìn bà ngoại đang ngồi ở trên ghế, đôi mắt bình tĩnh nhìn bà, mở miệng gằn từng chữ một: "Đúng là bà ngoại nên được hưởng phúc."
Bà Dương sững sờ nhìn cô, trong lòng bỗng nhiên hoảng loạn, đôi môi tái nhợt run rẩy, cất giọng khàn khàn, nghèn nghẹn hỏi cô: "Yểu Yểu, mới nãy... có phải... cháu đã nghe thấy hết rồi... đúng không?"