"Nếu cô đã đứng ở đây thì hôm nay ta cũng yêu cầu cô điều này, cũng hy vọng cô có thể hoàn thành yêu cầu của ta thật tốt." Hà Hiểu Mạn lần nữa khôi phục cách nói chuyện thư thái cao quý.
Trên miệng thì bà thốt lên hai chữ "hy vọng" nhưng biểu đạt thì lại có ý tứ khác.
Khóe môi Hoắc Yểu khẽ nhếch nhẹ, cô còn chưa kịp lên tiếng thì bỗng từ trong nhà, mẹ của Hà Hiểu Mạn – bà Dương Thu Hoa bước ra, bà cũng chính là người bà đã nuôi lớn cô từ nhỏ.
Bà đi đến vỗ vào cánh tay Hà Hiểu Mạn một cái, ý bảo Hà Hiểu Mạn không nên quá phận, sau đó bà nhìn sang Hoắc Yểu, thần sắc trên gương mặt liền trở nên ôn hòa: "Yểu Yểu đã trở về a, con thi có tốt không?"
Hoắc Yểu "ừ" nhẹ một tiếng, lười biếng trả lời: "Tạm được ạ."
"Con đoạt giải rồi?" Bà Dương có vài phần kích động hỏi cô.
"Vâng, giải nhất ạ." Hoắc Yểu nhàn nhạt trả lời, trên mặt tuyệt nhiên không có bất kỳ vẻ kiêu ngạo nào. Vẻ mặt hiển nhiên như thể đối với cô, việc đạt được giải nhất dễ như trở bàn tay.
Bà Dương vừa nghe liền vui vẻ tới mức chảy nước mắt: "Đứa bé ngoan."
Hà Hiểu Mạn đứng bên cạnh nhíu mày một cái, có chút không rõ hỏi bà Dương: "Thi đấu giải gì mà được hạng nhất vậy?"
Bà Dương nhìn về phía Hà Hiểu Mạn, khóe môi nâng lên, có chút tự hào nói: "Con đúng là không biết gì cả, Yểu Yểu của chúng ta không chỉ có thành tích học tập vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-man-cap-lao-dai-lat-xe/227556/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.