Nói thật, từ khi xuyên vào cơ thể này, cô còn chưa bao giờ quan sát kỹ nơi này. 
Căn nhà này là loại nhà nông thôn kiểu cũ, chỉ có một tầng, gạch đỏ ngói đen, tường nhà không quét vôi cũng không lót gạch men sứ, phần lớn diện tích bởi vì là nhà cũ lâu năm nên ẩm mốc, đen kịt một mảng như ai đổ cả một thùng lớn mực đen lên vậy. 
Tóm lại, đây chính là kiểu nhà được xây vào những năm của thập niên 80, so với thời đại bây giờ thì nhìn càng cũ kỹ lại vừa rách nát. 
Hoắc Yểu sờ sờ chóp mũi, thầm nghĩ cô sinh sống trong hoàn cảnh gian khổ này đã được hơn một năm, cũng rất có thể nhờ nó mà cô sẽ thích ứng được với mọi hoàn cảnh trong cuộc sống sắp tới. 
Đúng lúc này, âm thanh đanh đá trong nhà dừng lại. 
Hà Hiểu Mạn một thân váy đen dài được phối ren từ trong nhà đi ra, trên cổ bà quàng một chiếc khăn lụa màu tím, trang điểm tinh xảo, trên tóc còn có một chiếc cài tóc được đính kim cương. Toàn thân trên dưới đều tràn đầy khí chất của một phu nhân nhà danh giá, đột nhiên nhìn thấy Hoắc Yểu đứng ở trong sân, bà ngẩn người. 
Nhưng rất nhanh chóng, Hà Hiểu Mạn lấy lại tinh thần, dưới đáy mắt đọng lại một ít thần sắc phức tạp, bà lạnh nhạt cất giọng chất vấn: "Tại sao cô lại ở chỗ này?" 
Hoắc Yểu bình tĩnh nhìn Hà Hiểu Mạn, ánh mắt nhàn nhạt, suy nghĩ có chút sâu xa. 
Một năm trước, không biết là vì nguyên nhân gì mà cô lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-man-cap-lao-dai-lat-xe/227555/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.