Hoắc Yểu nở nụ cười, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng lộ ra tia ôn hòa hiếm thấy, cô lấy tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc bạc của bà ngoại, giống như đang dỗ dành một đứa nhỏ, hạ giọng nói: "Con đã làm xong thủ tục chuyển trường rồi, cũng phải rời đi rồi. Bà ngoại phải nhớ chăm sóc tốt thân thể, nhớ phải uống thuốc đúng giờ. Chờ con trở về thành phố S, con sẽ đến thăm ngoại, được không ạ?"
Bà Dương cảm nhận được sự ôn nhu của cháu gái, cổ họng càng thêm khô khốc, không nói được nên lời. Một hồi lâu sau, bà nắm chặt tay của Hoắc Yểu, nói: "Được, bà ngoại nghe lời con."
"Bà giỏi lắm." Hoắc Yểu vừa lòng gật đầu.
Hà Hiểu Mạn bên cạnh cảm thấy hụt hẫng, bà vừa khuyên nhủ bà Dương đến khô rát cả cổ họng thế nhưng dù chỉ một lần cũng chẳng thấy mẹ bà gật đầu đáp ứng cùng bà trở về thành phố. Mà lúc này, con nhỏ kia chỉ đơn giản nói hai ba câu thôi mà mẹ bà đã liền đồng ý trở về rồi?
Xem ra bà đã coi thường thủ đoạn lừa gạt của con nhỏ quê mùa này rồi!
Vừa lúc đó, xe cứu thương đã đến bên ngoài cổng.
Trong chốc lát, bà Dương dưới sự cưỡng ép của Hà Hiểu Mạn, bị nhân viên y tế đưa lên xe cứu thương đi đến bệnh viện. Trước khi đi, Hà Hiểu Mạn không quên quay lại cảnh cáo Hoắc Yểu mau nhanh chóng cút đi.
Sau khi Hà Hiểu Mạn rời đi, Hoắc Yểu trở vào trong nhà lấy hành lý đã được chuẩn bị sẵn để trong vali dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-man-cap-lao-dai-lat-xe/227558/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.