Tô Nam mỉm cười.
“Cảm ơn, tôi lên lầu nghỉ một lát.”
“Vâng, vâng.”
Tô Nam vừa đi được nửa cầu thang thì nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu nhìn lại, Phó Dạ Xuyên đã vào nhà.
Ngô Đồ Đồ lập tức chạy ra đón, cái tạp dề hồng phấn trước n.g.ự.c khẽ lay động.
“Phó tổng, anh về rồi! Người vừa bận trăm công nghìn việc lại vẫn phong độ ngời ngời như anh, ngoài Tô tiểu thư ra, e rằng cả thế giới chẳng ai sánh nổi, hai người thật là trời sinh ăn ý! Trời ơi, tôi không biết phải khen sao cho đủ nữa!”
Thường Lịch vốn định đi theo Tô Nam, nghe câu đó thì khựng lại. Anh ta quay đầu, vẻ mặt hung dữ thoáng hiện chút do dự.
“Tôi nghĩ, chỉ có một từ có thể hình dung thôi!”
Ngô Đồ Đồ sáng mắt, háo hức chạy lại cuối cùng người này cũng chịu nói chuyện với mình rồi, cơ hội tốt để kéo gần quan hệ.
“Từ gì vậy?”
“Thân tàn, chí kiên cường!”
Tửu Lâu Của Dạ
Tô Nam khẽ ngẩng đầu, khóe môi cong lên, không nhịn được bật cười khẽ.
Nhìn gương mặt u ám của Phó Dạ Xuyên, vốn đã lạnh nay càng tối sầm thêm vài phần.
Thường Lịch tuy không học cao, nhưng anh ta thấy mình nói không sai, liền thản nhiên bước lên theo Tô Nam.
Ngô Đồ Đồ đứng ngây người, bầu không khí xung quanh dường như đông cứng lại. Anh ta chợt hối hận vì đã tìm kiếm sự đồng cảm từ Thường Lịch, sai lầm lớn rồi!
Ánh mắt Phó Dạ Xuyên sắc lạnh nhìn lên cầu thang, Tô Nam lập tức thu lại nụ cười. Vết thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4857752/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.