Lâm Ca còn tưởng có thể xem được một màn kịch hay, Phó Dạ Xuyên liếc anh ta một cái, ánh mắt lạnh lẽo:
“Tô Nam là người biết chừng mực, cô ấy sẽ không ăn bậy ăn bạ đâu.”
Dù Đường Khải có một chút bình tĩnh hay tự tin nào, hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua, đem loại người như vậy ra làm đối thủ, trong mắt Phó Dạ Xuyên, chẳng khác nào x.úc p.hạ.m Tô Nam.
Cuộc nói chuyện giữa Tô Nam và Thương Khiêm diễn ra rất suôn sẻ, hai người trong nhiều vấn đề có cùng quan điểm.
Khi ra khỏi phòng đã hơn nửa tiếng, Thương Khiêm còn có việc phải về khách sạn, Tô Nam tiễn hắn ra cửa.
“Gần đây Tiểu Mike không xuất hiện, là do bị vụ t.a.i n.ạ.n xe lần trước dọa sợ rồi sao?”
Thương Khiêm mỉm cười lịch thiệp:
“Nó từng trải qua cả b.o.m đạn chiến tranh, làm sao mà sợ được? Tôi chỉ tìm cho nó vài gia sư, bài tập hơi… nhiều một chút.”
Tô Nam lập tức hiểu ra.
Trẻ con mà, đúng là chẳng có chút tự do nào, cô thầm thấy thương nó mấy vạn lần.
“Haiz!”
“Cô mà muốn gặp nó thì cứ đến thẳng đó, nó vẫn luôn nhớ cô đấy.” Thương Khiêm bổ sung.
Tô Nam gật đầu: “Được thôi.”
Hai người đứng trước thang máy, còn chưa kịp bước vào thì sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc:
“Em định về nhà rồi sao?”
Tô Nam khựng lại, hơi ngạc nhiên, Phó Dạ Xuyên vẫn chưa đi? Thương Khiêm gật đầu chào, Phó Dạ Xuyên cũng nhàn nhạt đáp lại. Ánh mắt hắn vẫn dừng trên người Tô Nam, khóe môi khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4857751/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.