Nhưng còn chưa kịp rời đi, vạt áo cô đã bị người ta kéo lại.
Phó Dạ Xuyên ngồi trên giường bệnh, người hơi nghiêng về phía trước, cố gắng lắm mới nắm được lấy mép áo cô.
Không cẩn thận, hắn còn kéo căng cả cơ ở chân phải, đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra, sắc mặt trắng bệch khó coi.
Tô Nam hoảng hốt, vội vàng bước tới:
“Sao vậy?”
Phó Dạ Xuyên cúi đầu, c.ắ.n răng chịu đựng, gân xanh bên thái dương giật liên hồi, có thể thấy vừa rồi hắn đau đến mức nào.
“Gọi bác sĩ mau!”
Tô Nam quay sang Trần Miễn.
Trần Miễn sững người, vội vâng một tiếng rồi chạy đi.
Thấy dáng vẻ cô lo lắng như vậy, Phó Dạ Xuyên lại có chút không nỡ.
Hắn đưa tay, nhẹ nhàng xoa lên mái tóc cô. Cô hơi khựng lại, nhưng không tránh, sợ động vào vết thương của hắn.
“Không sao đâu, lừa em đấy, anh không đau.”
Giọng hắn khàn khàn, khô nặng, còn cố mỉm cười trấn an.
Ngực Tô Nam khẽ run, trực giác mách bảo cô, hắn nhất định đang rất đau.
Chưa đầy một phút sau, đội ngũ bác sĩ đã đến, năm sáu chuyên gia cùng hội chẩn.
Tô Nam biết điều, định lui ra để nhường chỗ, nhưng ánh mắt Phó Dạ Xuyên vẫn dõi theo cô, rõ ràng là không muốn cô đi.
Cô chỉ đứng ở cửa, cúi đầu, dường như đang nhắn tin cho ai đó.
Mười mấy phút sau, cuộc hội chẩn kết thúc.
“Phó tổng, thương gân động cốt phải trăm ngày, huống hồ chân phải của ngài lại gãy xương. Tuyệt đối không được vận động mạnh, đặc biệt là không được đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4703063/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.