Tô Nam thật sự sắp phát điên rồi, người đàn ông tên Phó Dạ Xuyên này sao cứ như ruồi bâu mãi không chịu buông tha? Cô nhịn không được mà muốn mắng hắn: “Anh nổi điên cái gì vậy hả?”
Phó Dạ Xuyên nắm chặt lấy cổ tay cô, bàn tay lạnh lẽo, sức mạnh cứng rắn đến mức không thể từ chối.
“Dù em có tin hay không, Tô Nam, anh thật sự hối hận rồi. Nếu… có thể có thêm một cơ hội nữa…”
Câu nói của hắn còn chưa dứt, Tô Nam đã lạnh lùng cắt ngang, ánh mắt đầy kiên cường nhưng lại chứa đựng nỗi đau không cách nào giấu được.
“Phó Dạ Xuyên, mấy năm nay tôi thường xuyên gặp ác mộng, toàn là mơ lại những chuyện khi xưa. Từ lúc gặp anh, tôi chưa từng có lấy một ngày được yên ổn, vui vẻ. Tôi không hối hận vì đã cứu anh, nhưng… coi như tôi cầu xin anh, được không? Hãy buông bỏ quá khứ đi, đừng nhắc lại nữa.”
Cho dù hắn có hối hận thế nào đi nữa cũng không thể xóa được ba năm thống khổ của cô. Nghe ra, lại thấy nực cười làm sao.
Cơ thể Phó Dạ Xuyên khẽ run, bị giọng nói vụn vỡ của cô đ.á.n.h thẳng vào tim. Trong đôi mắt hắn có nỗi day dứt và đau đớn mà chính hắn cũng không dám nhìn thẳng, vì tất cả những đau khổ ấy, đều do hắn mang đến.
Hắn từng có khuôn mặt góc cạnh, sống mũi cao thẳng, ngũ quan sắc nét như được chạm khắc tỉ mỉ. Từng có thời, Tô Nam đã mê mẩn gương mặt ấy đến mức không thể tự thoát ra, nhưng giờ đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4647751/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.