Ba năm trước, trong mắt Phó Dạ Xuyên chỉ có Kiều Uyển Như, làm sao hắn có thể để tâm đến gương mặt của người mà mình vô tình cứu chứ? Hắn chưa từng quan tâm, dù chỉ một chút. Thì ra Tô Nam không biết bơi là vì cô từng suýt c.h.ế.t đuối! Sắc mặt Phó Dạ Xuyên tối sầm, trong đôi mắt sâu thẳm như chứa một vũng mực đặc quánh, u ám, nặng nề, khiến người ta nghẹt thở.
“Xin lỗi…”
Tất cả những điều hắn muốn nói, cuối cùng chỉ hóa thành hai từ khô khốc ấy.
Tô Nam bật cười, nụ cười nhạt nhẽo nhưng chua xót.
“Anh đúng là nên xin lỗi, vì anh có từng nghĩ đến sau khi tôi kéo anh ra khỏi sàn đấu ngầm, bọn họ sẽ trả thù, và người bị trả thù chính là tôi không?”
Câu nói ấy như một tiếng sét giữa trời quang, khiến sắc mặt Phó Dạ Xuyên lập tức tái nhợt đến cực điểm.
Hắn gắt gao nhìn cô, kích động nắm lấy cánh tay cô:
“Em… em nói gì?”
Tô Nam nhướn mày, vẻ mặt chẳng mấy để tâm, còn nở nụ cười nhàn nhạt. Đã nói đến đây rồi thì nói thẳng luôn cũng được.
Giữa họ, cái gọi là ân cứu mạng, sớm đã chẳng biết ai nợ ai nhiều hơn nữa.
“Phó tổng, ba năm trước tôi biết bơi, nhưng khi bị người ta ấn đầu xuống nước, uống đầy bụng nước thì tôi không muốn học lại nữa. Lý do như vậy đã đủ chưa?”
Giọng cô nhẹ như không, như thể có thể gạt bỏ hết những ký ức đen tối và ngạt thở kia chỉ bằng vài lời hờ hững.
Tất cả đều là lựa chọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4646616/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.