Mang theo tia dũng khí cuối cùng trong tuyệt vọng, Tô Nam lại bước vào cánh rừng ấy.
May mà trước khi lên máy bay cô đã thay đôi giày cao gót thành giày bệt da thoải mái, nếu không thì giờ e rằng chỉ còn chờ chết.
Tửu Lâu Của Dạ
Trong rừng, những thân cây vươn cao đến mấy chục mét, không rậm rạp um tùm như rừng nhiệt đới, nhưng mỗi cây đều to đến mức mấy người ôm mới xuể, lại toàn loài cô chưa từng gặp bao giờ.
Cơ thể rã rời, cô lê từng bước nặng nề, bàn tay sớm đã bị cành cây vươn ngang quệt rách chảy máu, để lại mấy vết hằn đỏ chói, nhưng cô chẳng buồn quan tâm đến mấy vết thương lặt vặt ấy. Dù sao mạng sống còn chẳng giữ nổi.
“Tiểu Hổ, thấy quả gì chưa?”
Giọng Tô Nam khàn đặc, khô khốc, yếu ớt như sắp cạn hơi.
Tiểu Hổ lắc đầu, kết quả vẫn như mọi lần, thất vọng não nề.
Cô gắng sức lê bước chân nặng trĩu, cơ thể mệt mỏi, đầu óc choáng váng như trời đất quay cuồng.
Chân vấp phải thứ gì đó, thân thể theo bản năng ngã sấp về phía trước, đập mạnh xuống nền đất lầy nhão.
Cơn đau buốt khiến cô tạm thời tỉnh táo đôi chút.
Tiểu Hổ hốt hoảng chui ra khỏi túi áo, chạy vòng quanh cô không ngừng.
Đột nhiên nó cảm nhận được điều gì, liền quay đầu nhìn ra sau lưng Tô Nam, sau đó vội chui tọt vào lại trong túi áo.
“Mẹ, có… có người kìa…”
Tô Nam rất muốn mở mắt, nhưng cơ thể chẳng nghe theo. Hình như cô nghe thấy bên cạnh có tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4629370/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.