“Thầy?”
Giọng điệu bất lực kia của Tô Nam? Cách xưng hô quen thuộc ấy khiến mọi người có mặt đều hơi sững lại.
Ông lão râu bạc cuối cùng cũng dừng bước, trong đôi mắt tinh tường thoáng lóe lên tia cười.
Hừ lạnh một tiếng, nhưng giọng nói lại mang theo trách mắng và tiếc nuối:
“Kẻ bỏ cuộc giữa chừng không xứng làm học trò tôi!”
Tô Nam chính là học trò duy nhất mà ông thu nhận, linh khí cực cao, ngộ tính còn gấp trăm lần người thường.
Tranh của cô vẽ mỗi một nét bút đều toát ra thần vận.
Thế nhưng Tô Nam mới theo ông học chưa đến nửa năm, lại quay lưng đi làm ăn kinh doanh? Ông Vệ khó khăn lắm mới thu được một học trò, mấy ngày đó giận đến mức đ.ấ.m n.g.ự.c giậm chân, ăn cơm cũng không vào!
Vừa tiếc hận, vừa tức giận, giờ còn muốn mua tranh của ông? Đúng là mơ mộng viển vông!
Ban đầu ông chỉ định nhân cơ hội dạy dỗ cô một trận, ai mà ngờ con nhóc c.h.ế.t tiệt này vừa nũng nịu một câu, cơn giận dồn nén trong lòng ông lại tan biến mất tăm?
“Thầy!”
“Trò?”
“Tô Nam, chuyện gì thế này? Sao con lại quen biết với Vệ tiên sinh?”
Trong đầu Quan Chi Linh đầy dấu chấm hỏi.
Bên cạnh, Tống Trì nghe ra được chút manh mối từ mối quan hệ của họ.
Cô ta cười lạnh:
“Bác gái, bác còn nhìn không ra sao? Tô tổng và Vệ tiên sinh vốn quen biết từ trước, chẳng trách không chịu bán cho con. Nếu bác thực sự thích bức tranh này, chi bằng nhờ Tô Nam mở miệng, Vệ tiên sinh sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4629319/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.