“Bức tranh này là tác phẩm của Vệ lão tiên sinh, ông ấy không bán đâu. A, ông ấy tới rồi…”
Đang nói, một ông lão râu bạc chống gậy, bước đi vẫn cứng cáp, tiến lại gần.
Lão Vệ là người gốc Hoa mang quốc tịch M, là danh gia trong giới hội họa quốc tế, tranh của ông ta quý hiếm đến mức một bức khó cầu.
Mẹ của Trình Ý đương nhiên đã nghe danh cái tên lừng lẫy này.
Tửu Lâu Của Dạ
Trong giới phu nhân, danh viện thượng lưu, ngoài trang sức, túi xách, ai mà không sưu tầm tranh của danh họa thì sẽ bị coi thường là nhà giàu mới nổi.
Thế nhưng, tranh của lão Vệ không phải cứ có tiền là mua được.
Tính tình ông ta cổ quái, yêu cầu với người mua gần như khắc nghiệt.
Trong lòng Quan Chi Linh nghĩ nếu có thể mua được bức này thì địa vị của bà trong giới sẽ càng thêm thể diện.
Chẳng mấy chốc, ông lão râu bạc đã đi đến trước mặt.
Tổng giám đốc triển lãm vội vàng tiến lên chào hỏi cung kính.
Ông lão chỉ hờ hững gật đầu, chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp gỡ bức tranh trên tường xuống, quay người muốn đi.
Tống Trì thấy Quan Chi Linh thích bức tranh, lập tức bước lên chặn lại.
“Lão tiên sinh, bức tranh này bao nhiêu tiền, tôi muốn mua.”
Ông lão hơi cau mày, liếc nhìn cô.
“Cô không mua nổi.”
Nói xong liền muốn lướt qua Tống Trì để đi.
Bị xem thường, Tống Trì có chút mất mặt.
Một nữ cường nhân tung hoành thương trường như cô lại có thứ không mua nổi ư? “Lão tiên sinh, xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4629318/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.