Người tới là đại quản gia Định Viễn Hầu phủ, Vinh Đại.
Hắn vừa tiến vào đã bị Mộc Trọng Đức ngăn cản, "Vinh Đại, sao chỉ có một mình ngươi đến, chủ tử nhà ngươi làm sao không tự mình đến."
Hắn còn bày ra tư thái uy nghiêm của một quan viên tam phẩm, lại không biết tóc mình đã tán loạn, chật vật không tả nổi.
Thần sắc Vinh Đại lạnh như băng, mở miệng, "Chủ tử bảo ta tới đây hủy hôn."
Hắn hoàn toàn mất đi sự tôn trọng của trước đây, đi thẳng vào vấn đề, chỉ muốn sớm hoàn thành nhiệm vụ mà chủ tử đã phân phó.
"Cái gì?" người Mộc gia đều thay đổi sắc mặt, sắc mặt Mộc Cẩm Dao trắng bệch như tờ giấy, thân thể mảnh khảnh run lên.
Vinh Đại lấy ra một thứ từ trong ngực, "Đây là thiếp canh* của nhà gái, Mộc đại gia hãy cất lại, xin trả lại thiếp canh của thế tử nhà ta."
(*): Ghi ngày giờ, tháng, năm sinh
Mộc Trọng Đức vừa kinh hãi vừa tức giận, "Là do phân phó."
Hắn cũng chỉ muốn Định Viễn Hầu phủ giúp hắn một phen, không cầu có thể phục chức, chỉ cầu bảo trụ tính mạng, cho phép bọn họ trở về quê cũ, đến lúc đó lại từ từ tính toán
Vinh Đại là tâm phúc bên cạnh Định Viễn Hầu, đến cả Hầu phu nhân đều khách khí với hắn.
"Tất nhiên là Hầu gia."
Sắc mặt Mộc Trọng Đức tái mét, không cứu giúp thì thôi, còn bỏ đá xuống giếng.
Lúc trước thấp giọng hạ mình cầu hôn, hiện giờ trở mặt không nhận người quen.
Xem như hắn mắt mù.
Mộc đại phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-luu-day-dia-vi-cua-ta-cuc-cao/3912198/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.