Edit: Diệp Văn
Đau đớn hơn cả việc mất mát đó là đã từng có nhưng lại đánh mất. Tuyệt vọng có lẽ là hạnh phúc gần ngay trước mắt, rồi lại bỗng chốc tan biến.
Lúc Nghiêm Sương Tẫn tìm thấy Lăng Châu trong con hẻm nhỏ tối mù, sự đau đớn và tuyệt vọng đã không còn có thể diễn tả được nỗi lòng của cậu ta.
Năm mười bảy tuổi, cậu ta đem lòng yêu một chàng trai trẻ, người đã từng nói rằng muốn ở bên cậu ta suốt cả đời, đã từng đeo chiếc nhẫn cho cậu ta... bỗng ngã xuống trong vũng máu.
Cho dù là tiếng la hét bên tai của mọi người, hay là tiếng bước chân hoảng loạn, Nghiêm Sương Tẫn cũng không còn nghe lọt tai. Dường như cậu ta bỗng chốc mất đi thính giác, trước mắt chỉ còn lại hình ảnh của Lăng Châu với hơi thở thoi thóp.
Khi ngồi trên xe cứu thương, người đang gần như hôn mê đã kéo lấy áo của cậu ta nói: "Bạn trai à, đừng khóc nhé."
Cậu ta có khóc sao? Nghiêm Sương Tẫn bàng hoàng nắm chặt tay của Lăng Châu, vẻ mặt đờ đẫn như thể bị cướp mất linh hồn vậy.
"Tiêu Nghiêm, hình như có một chuyện tớ chưa nói với cậu." Lăng Châu ngẩng đầu nhìn cậu ta, cố gắng nở nụ cười nói: "Tớ thật sự thật sự..."
Lăng Châu dừng một hồi rồi mới tiếp tục nói: "Rất muốn làm lại từ đầu... muốn được bình yên ở bên cậu cả đời. Nhưng mà, xin lỗi nhé, có lẽ lần này tớ phải thất hứa rồi—— "
"Xin lỗi." Trước mắt Lăng Châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-lua-tinh-4-dai-lao-bon-han-den-cua-tim/2562006/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.