Edit: Diệp Văn
Đầu tiên là Lăng Châu ra vẻ tò mò dõi theo ánh mắt của Thời Ngọc mà nhìn xuống, sau đó lúc nhìn thấy dấu vết trên vai của mình rồi vội cúi đầu xuống.
"Là ai làm vậy?" Thời Ngọc ngồi bên giường Lăng Châu như thể là một người anh tri kỷ vậy, anh ta nhẹ nhàng xoa đầu Lăng Châu nói: "Chẳng lẽ Tiểu Châu của chúng ta phải lòng ai đó rồi sao?"
"Không có!" Lăng Châu hoảng hốt lắc đầu, hàng lông mi hơi che đi cặp mắt đang liếc nhìn xuống, cậu hạ giọng phản bác: "Em không có thích cậu ta..."
Lăng Châu cầm tay của Thời Ngọc lên, khẽ nói: "Anh hai, em sẽ không để cho người khác bắt nạt anh đâu." Rõ ràng bản thân vẫn còn là một cậu thiếu niên, nhưng ánh mắt lại rất kiên quyết, nói: "Em sẽ bảo vệ anh."
Một lời bộc bạch chẳng chút đắn đo nhưng lại khiến cho Thời Ngọc phải im lặng. Là con trai cả của nhà họ Thời, dường như từ khi sinh ra Thời Ngọc đã định sẵn sẽ được mọi người yêu chiều. Anh ta đã quen với việc được người khác ngưỡng mộ, thậm chí là bị người khác lo ngại, kiêng dè.
Đây là lần đầu tiên có người nói là sẽ bảo vệ cho anh ta.
Thời Ngọc khẽ cười một tiếng, đối với những lời nói như trẻ con của Lăng Châu, anh ta chỉ mỉm cười cho qua. Anh ta đưa tay lên chỉnh lại quần áo cho Lăng Châu.
"Tiểu Châu đã lớn rồi, có đem lòng thích ai đó cũng là lẽ thường tình." Ánh mắt của Thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-lua-tinh-4-dai-lao-bon-han-den-cua-tim/2562008/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.