Edit: Diệp Văn
Thời Ngọc... đúng thật là một kẻ điên. Lăng Châu ngã trong vòng tay của anh ta, có ảo giác như mình đang ôm một con rắn độc.
"Anh hai, anh đang nói cái gì vậy?" Lăng Châu giả vờ như không hiểu, cậu tỏ ra thắc mắc nhìn Thời Ngọc, trong con mắt trong xanh phản chiếu nụ cười lạnh lùng của Thạch Ngọc.
Thời Ngọc buông Lăng Châu ra, cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy, rồi nói: "Các cô chú đến cả rồi, Tiểu Châu, xuống nhà chào họ với họ thôi."
Nhà họ Thời rất chú trọng đến việc thờ cúng tổ tiên. Dù sao cũng là một gia đình lớn, vô cùng nghiêm khắc với quan niệm và lễ nghi truyền thống. Những người ngoài như Lăng Châu đây thì không cần phải tham gia.
Lăng Châu đi dạo loanh quanh bên ngoài từ đường một hồi, thấy Thời Ngọc bận rộn đến mức không rảnh quan tâm đến mình, thế là mới nhanh chân chuồn về căn hộ.
"Cậu út." —Lăng Châu vừa mới bước chân vào nhà đã bị một ai đó gọi lại. Người này tên là Lý Chí, Lăng Châu đã từng gặp qua rất nhiều lần và biết ông ta là người thân cận của Thời Ngọc.
Lăng Châu chột dạ đứng thẳng người lên, nở nụ cười nói: "Chú Lý."
"Chẳng phải cậu hai đã bảo cậu đợi ở trước cửa sao? Sao cậu lại một mình chạy về đây vậy?"
Lăng Châu đang vừa muốn nói gì đó, thì lại bị một vòng tay ôm lấy. Thời Khánh Niên quàng tay qua vai của Lăng Châu, nhìn thẳng vào Lý Chí đầy khiêu khích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-lua-tinh-4-dai-lao-bon-han-den-cua-tim/2562004/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.