Giọng quản gia Ngô vô cùng thành khẩn.
“Thật xin lỗi tiểu tiên sinh, đã quá muộn rồi, những người giúp việc khác đều đã đi ngủ. Tiên sinh bên kia cũng không thể thiếu người được, chỉ có thể để cậu nghỉ ngơi ở phòng ngủ mà tiên sinh thường dùng.”
Tống Ải im lặng, sờ sờ gáy, vẻ mặt có chút do dự.
Thấy vậy, quản gia Ngô vội bổ sung: “Cậu yên tâm, chiều nay tiên sinh vừa cho người thay chăn ga, phòng cũng được dọn dẹp rất sạch sẽ, tuyệt đối không có mùi lạ!”
Lời đã nói đến mức này, Tống Ải không tiện từ chối, đành đưa tay đẩy cửa. Mở đèn lên, khung cảnh bên trong phòng hiện ra trước mắt.
Tống Ải học văn không giỏi, không thể nghĩ ra từ ngữ đặc biệt hay để miêu tả, chỉ cảm thấy phòng của Lục Đình Vân vô cùng đơn giản: chăn ga màu xám đậm không có bất kỳ hoa văn nào, tủ quần áo gần như chỉ có một kiểu vest và áo sơ mi, đồ nội thất trang trí cũng ít ỏi. Căn phòng với diện tích Tống Ải cảm thấy là vừa đủ, ở đây lại trở nên trống trải lạ thường.
Lục Đình Vân, mỗi ngày, đều ngủ ở một nơi như thế này sao?
Tống Ải đang mải suy nghĩ thì quản gia Ngô thấy cậu tạm thời không có nhu cầu gì nên rời đi. Đêm tĩnh mịch, chỉ còn lại cậu và căn phòng lần đầu tiên đối diện. Tống Ải đứng ở cửa chần chừ một lúc, mới bước vào không gian tràn ngập hơi thở riêng tư của Lục Đình Vân. Không có cảm giác kỳ lạ hay khó chịu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ky-ket-hop-dong-hon-nhan-anh-mat-chong-toi-ngay-cang-khong-thich-hop/4690898/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.