Do một sự cố tương tự đã xảy ra hai lần liên tiếp, Tống Ải lập tức bừng tỉnh, lùi lại mười centimet để giữ khoảng cách an toàn.
“Lục Đình Vân? Mẹ nó, anh...”
Định chất vấn "Sao anh lại mò lên giường tôi", cậu chú ý thấy người đàn ông có vẻ không ổn. Môi hắn mím chặt, sắc mặt tái nhợt, trông như... đang sốt?
Để chắc chắn, Tống Ải nhìn chằm chằm hắn nửa phút, thận trọng đưa tay sờ trán. Nóng, vô cùng nóng, thậm chí đến mức bỏng tay. Tống Ải hoảng hốt rụt tay lại, định ngồi dậy bật đèn xem xét, mới phát hiện mình đã bị Lục Đình Vân ôm chặt vào lòng. Hắn ôm rất chặt, như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng, siết chặt lấy cánh tay và cơ thể cậu. Dù cậu có lăn lộn vặn vẹo thế nào cũng không thể thoát ra nửa phần.
Cố nén cơn giận muốn đá người, Tống Ải bình tĩnh lại, cố đánh thức hắn: “Lục Đình Vân, Lục Đình Vân, anh sốt rồi, mau buông tôi ra, nếu không sẽ không có ai gọi bác sĩ cho anh đâu!”
Đối phương không hề nghe lọt tai, ngược lại như chìm vào cơn mơ, vô thức lẩm bẩm: “Lạnh, lạnh quá, ôm tôi, ôm tôi một cái...”
Tống Ải thấy hắn nói nhảm: “Người sốt mà không lạnh mới lạ! Anh mau buông tôi ra, nếu không anh cứ đợi mà lạnh ch//ết đi!”
Người đàn ông vẫn không đáp lại, chỉ một mực siết Tống Ải vào lòng, dường như chỉ có vậy mới có thể giảm bớt cái lạnh đang hành hạ hắn. Thấy sắp dán chặt vào cơ thể Lục Đình Vân, Tống Ải vội đưa tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ky-ket-hop-dong-hon-nhan-anh-mat-chong-toi-ngay-cang-khong-thich-hop/4690897/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.