Tống Hoài Uyển và bạn trò chuyện xong, quay lại chuẩn bị dùng bữa, nhưng trong lúc vô tình, bà nhìn thấy trên mặt con trai mình có một vẻ ửng đỏ kỳ lạ.
Trực giác của một người mẹ mách bảo có điều bất thường, bà lập tức hỏi: "Sao mặt con lại đỏ thế?"
Tống Ải hoàn hồn, ánh mắt nhanh chóng rời khỏi chữ chữ "chồng", nuốt nước bọt và tùy tiện giải thích: "Cay ạ."
Tống Hoài Uyển khó hiểu, "Có món nào cay đâu?"
Tống Ải nhìn quanh bàn, vội vã tìm một cọng rơm cứu mạng, cầm chiếc nĩa lên chỉ chỉ: "Kia chẳng phải có hoa gừng sao?"
Tống Hoài Uyển: "..."
"Đến hoa gừng cũng không ăn được, con với cha con..." Người phụ nữ nói đến nửa chừng, sắc mặt bỗng thay đổi, không nói thêm gì nữa, cầm dao nĩa lên bắt đầu dùng bữa.
Tiếng kim loại cọ xát vào đồ sứ phát ra "kẽo kẹt" nghe chói tai, khó chịu. Cảm giác này như thể lại đưa họ trở về một đoạn quá khứ nào đó.
Tống Ải thực ra biết nửa câu sau là gì.
Con với cha con càng ngày càng giống nhau.
Hồi nhỏ, câu này cậu đã nghe không biết bao nhiêu lần. Trước đây mẹ Tống rất thích nói đùa như vậy, sau này dần trở thành điều cấm kỵ. Mỗi khi nhắc đến, hai người đều ngầm hiểu mà im lặng.
Người phục vụ lần lượt mang các món ăn lên bàn.
Tống Hoài Uyển mỗi món đều nếm một chút, nhưng rất kiềm chế không ăn nhiều. Uống một ngụm nước trái cây, bà lại hỏi: "Gần đây con ở nhà họ Lục có ổn không?"
Cứ cách một khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ky-ket-hop-dong-hon-nhan-anh-mat-chong-toi-ngay-cang-khong-thich-hop/4690899/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.