🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Mều.

Tần Ức bị Lục Hành dẫn tới phòng tập phục hồi chức năng, khóa trái cửa, nhức nhức cái đầu mà ngồi xuống: "Cậu tính thế nào?"

Tần Ức dựa vào xe lăn, rũ mắt không trả lời.

"Lúc trước tôi đã nói với cậu rồi, đã đến mức này không uống thuốc là không được, cậu mỗi ngày tự mình đấu tranh với bản thân không mệt à? Rõ ràng cậu không muốn chết, nếu muốn sống thì chữa bệnh cho tốt, được chứ?"

Hắn vẫn giữ im lặng.

Lục Hành mệt đầu mệt thân, bất đắc dĩ thở dài: "Chuyện mẹ cậu chúng tôi đều đã biết, tôi cũng hiểu cho tâm trạng của cậu, nhưng đừng quá đau buồn, cậu phải sống cho thật tốt, đúng không?"

"Tôi không đau buồn," cuối cùng Tần Ức cũng mở miệng, "Chỉ là không hiểu nổi."

Hắn chưa nói không hiểu nổi cái gì, Lục Hành cũng không hỏi: "Không đau buồn, vậy thì càng phải tích cực điều trị. Tôi biết cậu không muốn uống thuốc là gì sợ không thể đánh đàn, thứ cho tôi nói câu khó nghe, cậu bây giờ không uống thuốc cũng không để đánh đàn, chẳng bằng tranh thủ lúc này chữa khỏi bệnh."

"Mười mấy năm qua không chữa được, cậu dám chắc bây giờ có thể khỏi?"

"Cậu không ngại hay sao mà còn nói?" Lục Hành bỗng đứng dậy đi tới ngồi thẳng lên bàn, "Nếu cậu không tự ý tăng giảm lượng thuốc thì bệnh có kéo dài không hả? Tôi cũng đã nói tác dụng của thuốc sẽ không ảnh hưởng tới sinh hoạt hằng ngày, vậy mà cậu lại tự ý ngắt thuốc một đêm trước khi biểu diễn, khỏe được mới lạ đó."

Tần Ức không hé răng.

Lục Hành có vẻ tức thật: "Sớm biết có ngày hôm nay, một năm trước tôi nên cưỡng ép cậu uống thuốc. Lúc đó tôi cứ nghĩ sống hay chết là chuyện của cậu, tôi không rảnh mà quan tâm. Lúc đó bây giờ không giống nhau, cậu không còn một mình nữa, cậu có thể có trách nhiệm với chính bản thân mình, có trách nhiệm với Thẩm Từ được không?"

Thẩm Từ...

Biểu cảm Tần Ức khẽ động, lòng bàn tay hắn ấn trước ngực nơi có vết sẹo do dao đâm, nhưng bây giờ lại có thêm sợi dây chuyền do Thẩm Từ tặng cho hắn.

Hắn lấy sợi dây chuyền ra khỏi cổ áo, quả cầu bạc to bằng móng tay nằm gọn giữa những ngón tay của hắn. Quả cầu tròn tròn dễ thương, xuyên qua họa tiết chạm rỗng có thể thấy viên ngọc lục bảo xinh đẹp bên trong.

Lục Hành để ý tới hành động của hắn dường như hiểu ra gì đó, hai chữ "Thẩm Từ" giống như chiếc chìa khóa có thể mở cánh cửa đóng kín trong lòng ai kia, chỉ khi nghe tới cái tên này Tần Ức mới có phản ứng.

Vì thế anh ta thuận theo ý này mà nói tiếp: "Cậu nghĩ xem, một hai năm nữa các cậu phải lĩnh giấy kết hôn đúng không? Cậu còn không chịu tranh thủ điều trị nhanh cho khỏi bệnh, lấy lại phong độ để tổ chức đám cưới với cậu ấy, phải không nào?"

Tần Ức nhắm mắt lại: "Cho tôi thêm chút thời gian suy nghĩ."

"Không có thời gian cho cậu suy nghĩ đâu," Lục Hành thấy hắn còn dám do dự, ý hay lời tốt đã nói xong, giờ đổi sang nói lời xấu, "Cậu nhanh nhanh uống thuốc cho tôi, hôm nay cậu có thể khôi phục trong thời gian ngắn, nhưng lỡ như trong lúc cậu còn đang suy nghĩ mà lại nặng thêm thì sao? Cậu không biết hôm nay đã làm Thẩm Từ sợ hãi như nào đâu, gọi tên cậu suốt hai tiếng đồng hồ, giọng cũng khàn luôn, nếu chuyện này xảy ra lần nữa, cậu muốn thấy cậu ấy suy sụp, hay là muốn cậu ấy chăm sóc cậu cả đời?"

Tần Ức mím chặt môi.

Lục Hành đứng dậy: "Không phải tôi đang hỏi ý kiến của cậu, là thông báo cho cậu biết, bây giờ tôi quay lại bệnh viện lấy thuốc, cậu phải uống, không muốn cũng phải uống."

Nói xong đi thẳng ra khỏi phòng,

*

Thẩm Từ một mình ở lại phòng ngủ, cảm xúc vẫn chưa bình ổn lại.

Cậu đi rửa mặt, bởi vì khóc nhiều quá mà có hơi sưng, đến bây giờ vẫn còn đỏ.

Cậu đứng trước bồn rửa mặt, nhìn mình trong gương, không ngừng hít vào thở ra, khoảng năm phút sau mới bình tĩnh lại được.

Vốn dĩ đã khó chịu từ cục công an, về tới nhà lại thấy tình huống của hắn như vậy, cảm xúc trực tiếp mất khống chế.

Cổ họng đau rát, cậu ra ngoài rót một ly nước nhuận họng thì thấy hộp kẹo trong suốt bị bỏ quên trên giường, nhịn không được đưa tay cầm lên, tâm tình phức tạp nhìn kẹo ở bên trong.

Mấy năm nay, Tần Ức vẫn luôn dựa vào nó để chống đỡ sao?

Những lúc muốn tự sát thì ăn một viên?

Cái tên "Thẩm Từ" có ý nghĩa quan trọng đối với Tần Ức còn nhiều hơn cậu nghĩ.

Thẩm Từ có chút mệt mỏi mà nhắm mắt lại, bỗng cảm thấy tinh thần lẫn thân thể đều mệt lả, cậu vẫn còn do dự có nên thẳng thắn với Tần Ức rằng mình không phải là nguyên chủ, nhưng bây giờ xem ra không cần phải rối rắm nữa.

Cậu không thể nói.

Mẹ qua đời đã tạo thành đả kích lớn với Tần Ức, bây giờ phải ổn định lại cảm xúc, không thể tiếp nhận thêm bất cứ kích thích nào nữa.

Chuyện cậu không phải nguyên chủ từ nay về sau không cần phải nói ra, chỉ mong Tần Ức sẽ không bao giờ nghi ngờ, vĩnh viễn không hỏi không nhắc tới, có lẽ cậu sẽ bớt đi cảm giác tội lỗi.

Bao gồm cả chuyện có thể đã tìm ra người ném chai nước trên cao tốc là ai, tạm thời sẽ không nhắc tới.

Giống như Lục Hành đã nói, chuyện đã xảy ra rồi, tìm được thì thế nào, để hắn ta bồi thường hay ngồi tù? Cho dù thế nào đi nữa thì cũng không cách nào bù đắp tổn thương cho người bị hại.

"Tiểu Từ," Ôn Dao vẫn luôn im lặng bỗng mở miệng, anh đi tới vỗ vỗ nhẹ vai cậu, "Yên tâm đi, tuy anh với nó vẫn luôn không hợp nhau nhưng với hiểu biết của anh mà nói, nó không dễ bị đánh bại đâu."

"Dạ," Thẩm Từ ra vẻ thoải mái mà cười cười với anh, "em không sao."

Nụ cười này của cậu rõ miễn cưỡng, Ôn Dao không biết nên tiếp tục khuyên giải an ủi làm sao, đang do dự thì bỗng nhìn thấy Thẩm Từ ngẩng đầu nhìn xung quanh, như bị tiếng gì đó hấp dẫn.

Lục Hành từ phòng tập phục hồi đi thẳng ra khỏi biệt thự, Thẩm Từ chưa kịp ngăn lại đành phải tìm Tần Ức, cẩn thận hỏi: "Anh với bác sĩ Lục...nói gì vậy?"

Tần Ức không đáp, chỉ nói: "Em chưa ăn cơm đúng không?"

"Chưa ăn."

"Đi ăn cơm trước."

Thẩm Từ nào còn ăn nổi cơm, nhưng nghĩ lại Tần Ức cũng chưa ăn, đành phải đi tới phòng ăn với hắn.

Cơm trưa đã nguội ngắt, dì nấu ăn phải nấu lại món mới, bởi vì chỉ có hai người ăn, chuẩn bị đơn giản một chút dù sao hai người cũng không có khẩu vị.

Thẩm Từ rất muốn hỏi Lục Hành đã nói gì, cũng muốn hỏi về mẹ hắn, nhưng thấy hắn không muốn nói chuyện nên không dám mở miệng.

Hai người im lặng ăn xong bữa cơm trưa muộn, rất ăn ý mà ăn rất ít, đến khi dì nấu ăn dọn dẹp bàn ăn thì thấy ngoài huyền quan có tiếng động -- Lục Hành quay lại.

Lục Hành cầm mấy hộp thuốc đi đến trước mặt Tần Ức, vừa lấy thuốc ra vừa nói: "Hôm nay ứng trước từng này, ngày mai tới bệnh viện kiểm tra tổng quát, lát nữa bảo quan gia đặt lịch khám ngày mai trước, xong thì nói cho tôi biết, ngày mai tôi đi cùng cậu, nghe rõ chưa?"

Thẩm Từ nhìn đống thuốc anh ta mang đến, hình như toàn là thuốc chống trầm cảm nặng, không khỏi lo lắng: "Bác sĩ Lục, không phải uống mấy loại thuốc này sẽ ảnh hưởng..."

"Ảnh hưởng đến việc cậu ta đánh đàn à? Vốn dĩ bây giờ cũng đâu đánh được, không cần gì mà linh cảm sáng tác, cậu cũng thi tốt nghiệp xong rồi, tạm thời không cần cậu ta chỉ dạy, không sao hết."

Lục Hành vừa nói vừa đổ hết thuốc ra tờ giấy trắng đưa cho Tần Ức: "Uống nhanh đi."

Thái độ anh ta kiên quyết, Thẩm Từ mở miệng, do dự hồi lâu mới nói: "Thật sự...không có cách nào khác sao ạ? Hơn một năm nay anh ấy vẫn luôn ổn định, trừ hai lần đầu tiên kia thì chưa từng phát tác..."

"Tạm thời ổn định không tính là đã khỏi, cứ cho là một năm không phát tác, không có nghĩa là không tái phát, mà tái phát thì phải uống thuốc. Hơn nữa tình trạng đã như vậy rồi, bác sĩ nói ngoài uống thuốc ra thì không còn cách nào."

"Thẩm Từ," Tần Ức ngăn Thẩm Từ đang còn muốn nói thêm, "Đừng tranh cãi với anh ta, anh uống."

Hắn nhận ly nước quản gia đưa tới, uống hết thuốc.

"Hôm nay tôi không cho cậu uống nhiều, ngày mai tới khám rồi điều chỉnh lại lượng thuốc, lát nữa cậu đi ngủ đi, nghỉ ngơi cho tốt. Chuyện của mẹ cậu thì tìm người giúp cậu giải quyết, chuyện quan trọng bây giờ là ổn định cảm xúc."

Lục Hành hình như vẫn còn việc phải làm, để lại thuốc chuẩn bị đi: "Tôi phải về bệnh viện, tôi kiến nghị cậu tìm một bác sĩ tâm lý, dù sao tôi cũng không phải bác sĩ khoa tâm thần, chạy qua chạy lại giữa cậu với bác sĩ bên kia không khỏi mất thời gian."

"Bác sĩ tâm lý vô dụng với tôi," Tần Ức ngẩng đầu, "Không cần anh nhọc lòng, về đi."

"Được thôi, tùy cậu," Lục Hành cầm đồ của mình, "Yêu cầu duy nhất của tôi với cậu chỉ có là tuân thủ lời dặn của bác sĩ, uống thuốc đều đặn."

Lục Hành vội vội vàng vàng rời khỏi biệt thự, không khí rơi vào khoảng im lặng, Thẩm Từ gian nan dời tầm mắt khỏi những hộp thuốc, nhẹ nhàng cầm tay Tần ức: "Anh ơi, đừng đau buồn."

"Anh không đau buồn," Tần Ức trả lời giống như nói với Lục Hành, "anh đã biết có một ngày bà ấy sẽ rời đi, thậm chí mỗi ngày còn chuẩn bị tinh thần để nghe được tin bà ấy qua đời, nhưng không nghĩ tới chính là bà ấy có thể sống lão và ra đi an bình, em nói xem, có phải rất nực cười không?"

"Tần Ức..."

"Cái người mỗi ngày đều nghĩ tới tự sát, nguyên nhân rời đi lại là "chết tự nhiên", có phải là bà biết mình không có cơ hội tự sát nên từ bỏ không? Thậm chí không nói cho anh biết cơ thể không khỏe, sợ anh sẽ tìm mọi cách điều trị cho bà sao?"

Tần Ức nói, bỗng cười cười tự giễu: "Bà ấy không tin anh, không biết anh sẽ không làm loại chuyện này, còn nói cái gì mà muốn xem đám cưới của anh....vẫn giống như trước, vĩnh viễn lừa gạt anh. Cho dù bà ấy làm ra bao nhiêu chuyện, anh vẫn coi bà ấy là mẹ, nhưng trong lòng bà ấy có thật sự xem anh là con của bà không."

"Không...không phải," Thẩm Từ nắm chặt tay hắn hơn, cảm nhận được đầu ngón tay lạnh lẽo của đối phương, "Dì Ngu không nghĩ như vậy đâu! Lúc trưa bọn em gọi tới viện điều dưỡng, hộ sĩ kể lại một ngày sau đêm giao thừa, cô nói đến chúng ta với dì, lại nghe thấy dì nói 'Thấy bọn nhỏ như vậy, tôi cũng yên tâm.'"

Cậu đến gần Tần Ức: "Không nói cho anh biết tình trạng sức khỏe, chắc là không muốn anh lo lắng, không chờ được đám cưới của chúng ta... có thể là dì nhìn ra anh hiện tại sống rất tốt, cảm thấy an tâm điều khiến bà lo lắng nhất, cho nên mới bình tĩnh chờ đón cái chết thanh thản, không phải không tin anh mà là bà ấy rất yêu anh."

"...Phải không," Trong mắt hắn lộ ra chút mờ mịt hiếm thấy, dường như hắn chưa bao giờ nghĩ tới mặt này, "Có lẽ vậy."

Khi những lời này nói ra từ miệng Thẩm Từ, cán cân trong lòng hắn nghiêng về phía 'tin tưởng' kia, mặc dù có thể chỉ là an ủi.

Vào khoảnh khắc hắn chọn tin tưởng, thứ gì đó nặng trĩu nơi đáy lòng yên lặng tan biến, hắn cảm thấy thân thể nhẹ nhàng không ít, như thể trút bỏ được thứ dày vò mình nhiều năm.

Thì ra người phụ nữ ấy yêu hắn.

Dù tình yêu này không sâu sắc bằng tổn thương.

Dù nó nhỏ bé không đáng nhắc tới...

Nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.