Edit: Mều.
Tần Ức bị Lục Hành dẫn tới phòng tập phục hồi chức năng, khóa trái cửa, nhức nhức cái đầu mà ngồi xuống: "Cậu tính thế nào?"
Tần Ức dựa vào xe lăn, rũ mắt không trả lời.
"Lúc trước tôi đã nói với cậu rồi, đã đến mức này không uống thuốc là không được, cậu mỗi ngày tự mình đấu tranh với bản thân không mệt à? Rõ ràng cậu không muốn chết, nếu muốn sống thì chữa bệnh cho tốt, được chứ?"
Hắn vẫn giữ im lặng.
Lục Hành mệt đầu mệt thân, bất đắc dĩ thở dài: "Chuyện mẹ cậu chúng tôi đều đã biết, tôi cũng hiểu cho tâm trạng của cậu, nhưng đừng quá đau buồn, cậu phải sống cho thật tốt, đúng không?"
"Tôi không đau buồn," cuối cùng Tần Ức cũng mở miệng, "Chỉ là không hiểu nổi."
Hắn chưa nói không hiểu nổi cái gì, Lục Hành cũng không hỏi: "Không đau buồn, vậy thì càng phải tích cực điều trị. Tôi biết cậu không muốn uống thuốc là gì sợ không thể đánh đàn, thứ cho tôi nói câu khó nghe, cậu bây giờ không uống thuốc cũng không để đánh đàn, chẳng bằng tranh thủ lúc này chữa khỏi bệnh."
"Mười mấy năm qua không chữa được, cậu dám chắc bây giờ có thể khỏi?"
"Cậu không ngại hay sao mà còn nói?" Lục Hành bỗng đứng dậy đi tới ngồi thẳng lên bàn, "Nếu cậu không tự ý tăng giảm lượng thuốc thì bệnh có kéo dài không hả? Tôi cũng đã nói tác dụng của thuốc sẽ không ảnh hưởng tới sinh hoạt hằng ngày, vậy mà cậu lại tự ý ngắt thuốc một đêm trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-voi-nhan-vat-phan-dien-tan-tat/3734382/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.