🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Mều.

Lúc này dự cảm xấu trong lòng đã tìm được nguồn gốc.

Bầu không khí lâm vào im lặng hồi lâu.

Một lúc sau, Tần Ức nghe thấy giọng nói bình tĩnh gần như hờ hững của mình: "Sáng nay? Lúc mấy giờ?"

"Chúng tôi xem lại video theo dõi, khoảng hai giờ trước, vào lúc mười giờ rưỡi."

"Hai giờ trước, vì sao bây giờ mới thông báo cho tôi?"

Đối phương kiên nhẫn giải thích: "Chúng tôi đã thông báo cho người giám hộ của bà - ông Tần Tiềm, ông ấy không nói lại với cậu ạ?"

Tần Tiềm....

Bởi vì lần trước cãi căng, hắn đã nói với ông ta là đừng liên hệ nữa.

Tức Ức chớp mắt, bỏ qua đề tài này: "Bà ấy tự sát như thế nào, không phải các cô theo sát 24/24 sao?"

"Cậu Tần hiểu lầm rồi, bà Ngu không phải tự sát mà là qua đời một cách tự nhiên."

Hô hấp Tần Ức cứng lại: "Cô nói gì?"

"Bà Ngu không tự sát," Đối phương nói, "Đúng là chúng tôi có cho người trông giữ 24/24, cho nên hộ sĩ là người đầu tiên phát hiện. Nữ hộ sĩ ở trong phòng lúc đó cứ nghĩ là bà đang ngủ, nhưng qua mười phút mới nhận ra có gì đó không ổn, cô ấy lập tức gọi bác sĩ tới cấp cứu."

"Nhưng đáng tiếc," Cô nói, "Khi bác sĩ cấp cứu không phát hiện có vết thương trên người, không uống quá liều thuốc trị liệu hằng ngày, cũng không ăn đồ ăn bên ngoài. Chúng tôi đã kiểm tra kỹ video theo dõi, mọi thứ đều bình thường, chúng tôi cũng rất đau lòng, nhưng bà ấy... thật sự là mất một cách tự nhiên."

"Năm nay bà ấy chỉ mới năm mươi hai tuổi," Tần Ức cảm thấy giọng mình bình tĩnh đến đáng sợ, không nghe ra bất cứ gợn sóng nào, "Chết một cách tự nhiên?"

"Là thế này, ở những lần bà Ngu khám sức khỏe lúc trước đều cho ra kết quả suy đa tạng, là hiện tượng lão hóa tự nhiên ở những người cao tuổi. Mức độ lão hóa khác nhau ở mỗi người, có người chín mươi tuổi vẫn khỏe mạnh, nhưng cũng có người chỉ mới năm mươi tuổi mà bắt đầu yếu đi, hơn nữa, thời gian sử dụng thuốc lâu dài cũng tăng gánh nặng cho các cơ quan nội tạng, nhưng chuyện này không còn cách nào khác tốt hơn."

Cô nói tới đây lại bổ sung: "Mỗi lần có kết quả khám sức khỏe chúng tôi đều đưa cho người giám hộ một bản, ông Tần không nói gì về việc này, ông ấy không nói lại với cậu sao?"

Tần Tiềm đương nhiên sẽ không nói lại cho hắn.

Thậm chí bọn họ còn không liên lạc với nhau, nói chi là nói đến chuyện của Ngu Xu.

Tần Ức nhớ lại cuộc gọi video đêm giao thừa, mỗi lần gọi cho bà hắn đều sẽ hỏi "Gần đây sức khỏe vẫn tốt chứ", bà vẫn luôn trả lời "Vẫn khỏe."

Bà biết rõ tình trạng thân thể của mình.

Bà cũng biết Tần Tiềm sẽ không nói lại với hắn.

Vậy thì tại sao bà lại không chịu nói thật cho hắn biết?

Không muốn hắn lo lắng hay là cho rằng điều đó không quan trọng?

Hắn không phải là con trai của bà ư?

Không được coi là người nhà của bà sao?

"Cậu còn giữ máy không ạ?"Đầu dây bên kia không nghe thấy ai trả lời bèn cẩn thận dò hỏi: "Cậu Tần?"

"Tôi đây."

"Chúng tôi có thể hiểu cảm xúc của cậu," Đối phương nói, "Dù sao thì người thân của mình, cậu nghi ngờ chúng tôi cũng hợp lý. Nếu như cậu không tin kết quả chẩn bệnh của chúng tôi, cậu có thể mời công an can thiệp và khám nghiệm tử thi, chúng tôi sẽ bảo quản tốt video theo dõi, phong tỏa hiện trường, sẽ toàn lực phối hợp điều tra."

"Không cần," Tần Ức nói, "Giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho bà ấy đi."

"Chúng tôi tôn trọng quyết định của cậu. Nhưng mà, bây giờ thời tiết nóng bức, chúng tôi chỉ có thể đưa di thể của bà ấy tới nhà tang lễ để cất giữ, ban nãy đã hỏi qua ý của ông Tần rồi, ông ấy đồng ý, cậu xem..."

"Làm như lời ông ta đi."

"Được, nếu cậu còn yêu cầu gì xin hãy liên lạc bất cứ lúc nào." Đối phương nói xong dừng một lát, "Bà ấy ra đi trong bình thản, xin hãy nén bi thương."

Cuộc gọi đã kết thúc, bên trong không còn bất cứ âm thanh gì, nhưng Tần Ức vẫn duy trì tư thế nghe máy, không động đậy. Im lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không biết cảm xúc trong lòng mình là gì.

Người phụ nữ ấy, không còn nữa.

Người phụ nữ đã sinh ra và nuôi lớn hắn, sẽ mua dương cầm cho hắn; sẽ dẫn hắn đi ăn cơm; sẽ hỏi hắn có lạnh hay không; sẽ khoác áo ấm cho hắn; sẽ đón hắn tan học vào những ngày mưa.

Người phụ nữ làm hắn đau; lúc tức giận sẽ đập phá cây dương cầm mình mua cho hắn; sẽ quăng chén bỏ đi khi đang ăn cơm; sẽ dạy hắn cách tự sát; sẽ cầm dao đâm hắn mỗi khi phát bệnh; sẽ cưỡng ép nhét kali xyanua vào miệng hắn, nhìn hắn hoảng sợ và nói đó chỉ là loại kẹo bình thường.

Không còn nữa.

Hắn đã từng nghĩ tới bà sẽ chết.

Hắn nghĩ tới vô số lần, bà sẽ kết thúc sinh mệnh của mình như thế nào, thê thảm hay bình thường, nhưng chưa từng nghĩ tới bà ấy vậy mà không tự sát.

Chết một cách tự nhiên.

Là khái niệm gì vậy?

Ra đi trong bình thản.

Lại là khái niệm gì thế kia?

Hắn như rơi vào khoảng không mờ mịt, tâm lý hắn xây dựng bấy lâu, hôm nay bỗng sụp đổ.

Tầm mắt hắn dừng ở nơi vô định, đôi mắt mất đi tiêu cự, ngay khi điện thoại tuột khỏi tay cũng không biết.

Rõ ràng đêm giao thừa vẫn vui vẻ trò chuyện với hắn, nói hắn nên chủ động hơn. Vì sao chỉ mới qua nửa năm mà nụ cười lẫn giọng nói ấy lại biến thành "chết tự nhiên".

Không phải nói muốn xem video đám cưới của hắn với Thẩm Từ hay sao?

Vì sao lại nuốt lời?

Giống như vô số lần lừa hắn rằng "lần sau mẹ sẽ không như thế nữa" vậy, lần này cũng nói dối ư?

Hắn chưa tổ chức đám cưới với Thẩm Từ,

Thẩm Từ...

Đúng rồi, Thẩm Từ đi ra ngoài chưa về, hắn vốn định bảo quản gia chuẩn bị dọn cơm trưa, đột nhiên nghe điện thoại - Bây giờ Thẩm Từ chắc là đã về tới nhà rồi nhỉ?

Tựa như bắt được tia sáng trong mớ hỗn loạn, u tối trong mắt được xua tan đi, ký ức lạnh băng ép hắn thở không nổi rút lui như thủy triều. Tầm nhìn rõ ràng trở lại, sau đó hắn nghe thấy có người gọi tên hắn.

"Tần Ức!"

"Tần Ức!"

"Tần Ức!"

Âm thanh càng ngày càng rõ, có chút bén nhọn đâm vào màng nhĩ làm tai hắn hơi đau, bỗng hắn chớp chớp mắt nhìn người phía trước mặt, dần dần nhìn rõ dáng hình quen thuộc, gương mặt quen thuộc.

Thẩm Từ chống tay lên tay vịn xe lăn, nửa ghé vào người hắn, không biết vì sao hốc mắt lại đỏ hoe tràn đầy nước mắt.

"Thẩm Từ?" Tần Ức cảm thấy sống lưng được thả lỏng, đưa tay chạm vào mặt đối phương, chỉ cảm thấy toàn thân có chút cứng ngắc, "Về lúc nào vậy?"

Thẩm Từ cắn mạnh môi dưới, tựa như không cầm lòng nổi nữa, đột nhiên ôm chầm lấy hắn, gần như tuyệt vọng mà siết chặt hai tay: "Em vẫn luôn gọi anh! Gọi lâu như vậy vì sao anh không để ý tới em chứ! Tại sao anh lại không nghe thấy chứ! Anh muốn dọa chết em à!"

Cậu cao giọng mà hét gần như vỡ giọng, chữ cuối cùng phát ra, âm thanh mang theo tiếng nức nở, dùng sức dụi đầu vào hõm vai hắn, khóc không thành tiếng.

Tần Ức theo bản năng ôm lại cậu, dư quang nhìn thấy hình như trong còn có người khác, ngẩng đầu nhìn mới thấy Lục Hành đứng bên cửa sổ, vẫn im lặng chăm chú nhìn hắn.

Còn Ôn Dao, cặp mắt hồ ly thường mang theo ý cười kia nay lại không có bất cứ ý cười nào, sắc mặt phức tạp.

Thậm chí quản gia cũng có mặt.

Trong lòng Tần Ức lạnh lẽo, có dự cảm có gì đó không ổn, cúi đầu tìm điện thoại, lại phát hiện nó không có ở đây, mà Lục Hành lại đưa điện thoại của mình cho hắn xem giờ.

Ba giờ chiều.

"Hai tiếng," Giọng Lục Hành không nghe ra cảm xúc gì, bình tĩnh giống như đang kể lại sự thật nào đó, "Thẩm Từ nói, sau khi em ấy về tới nhà nhìn thấy cậu vẫn luôn ngồi đó không nhúc nhích, có gọi thế nào cũng không trả lời, vội vàng gọi tôi tới đây - Cậu biết bản thân xảy ra chuyện gì chứ?"

Tần Ức khó khăn nhúc nhích hầu kết: "Tôi..."

"Cậu có thể tự mình khôi phục, rất tốt," Lục Hành ngồi xuống mép giường, ngữ khí không còn bình tĩnh nữa, "Lần này là hai tiếng, lần sau thì bao lâu? Trạng thái sững sờ là gì cậu đã biết rồi đi? Bây giờ tôi hỏi cậu, cậu tính như thế nào?"

Tần Ức từ từ nhắm mắt lại, không trả lời vấn đề của anh ta, mà nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu, thấp giọng trấn an: "Đừng khóc, Tiểu Từ."

Thẩm Từ ngồi trên đùi hắn, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên từ hõm vai hắn, chà lau mặt một phen, giọng khàn khàn: "Xin anh đừng như vậy nữa, em sợ."

Buổi trưa cậu về nhìn thấy hắn như vậy, điện thoại rớt không thèm nhặt, hỏi quản gia, quản gia cũng không biết xảy ra chuyện gì; đến khi kiểm tra lịch sử cuộc gọi, nhìn thấy số máy liên lạc cuối cùng là của viện điều dưỡng, gọi lại cho bên kia thì mới biết mẹ Tần Ức đã qua đời.

Suốt hai tiếng đồng hồ, cho dù cậu có gọi thế nào hắn cũng không phản ứng.

Cậu chưa từng gặp qua tình huống như vậy, cậu rất sợ, vội vàng gọi điện cho Lục Hành. Lục Hành nói, bởi vì chịu kích thích mãnh liệt dẫn tới trầm cảm phát tác, rơi vào trạng thái sững sờ.

Lần này có vẻ không nghiêm trọng lắm, cậu liên tục gọi tên trong hai tiếng, nhưng ai biết lần sau nó có giảm bớt hay không.

Toàn thân Thẩm Từ run rẩy, còn còn ở trong trạng thái khủng hoảng ban nãy, cậu nắm tay đối phương, cuối cùng cũng cảm nhận được chút độ ấm trên bàn tay hãy còn lạnh lẽo của hắn.

Tần Ức thở nhẹ ra một hơi: "Xin lỗi."

Lục Hành ngồi ở mép giường, bỗng chú ý tới cái gì, đưa tay lấy một hộp sắt trong suốt ở đầu giường, anh ta mở hộp ra, lấy một viên kẹo: "Cuối cùng tôi cũng hiểu ra bí quyết phòng ngừa bản thân tự sát là gì rồi - Lúc muốn chết thì ăn một viên kẹo, cậu sẽ nhớ tới cậu bé năm xưa đưa cậu qua đường, như vậy thì không muốn chết nữa đúng không?"

Đồng tử Tần Ức hơi co lại, dường như không ngờ được anh ta sẽ nói ra lời đó vào lúc này, bàn tay nắm tay Thẩm Từ không khỏi nắm chặt hơn.

Thẩm Từ kinh ngạc mà nhìn Lục Hành, nhìn viên kẹo trên tay anh ta.

Lúc muốn tự sát...thì ăn một viên?

Không phải là "lúc buồn ăn một viên sẽ vui vẻ" sao?

Thế nên, lần trước cậu thấy hắn ăn kẹo, là bởi vì lúc đó...hắn muốn tự sát?!

Thẩm Từ cảm thấy cơn lạnh lẽo bò từ sống lưng xộc thẳng lên đỉnh đầu, không tin nổi mà nhìn Tần Ức: "Anh..."

"Coi kẹo như thuốc mà ăn à?" Lục Hành thả kẹo lại hộp sắt, "Một năm rưỡi cậu đã ăn bao nhiêu? Không, hay là tôi nên hỏi, từ nhỏ tới bây giờ đã ăn bao nhiêu?"

Tần Ức ngẩng đầu lên, tựa như không muốn biện giải gì thêm, giọng bình tĩnh: "Nếu nhớ không lầm là 216 viên."

Thẩm Từ đột nhiên đứng bật dậy.

Mí mắt Lục Hành giật giật: "Cậu còn đếm nữa?"

"Phải," Tần Ức cầm hộp kẹo, nhìn kẹo có đủ màu sắc bên trong, với giấy gói kẹo sáng lấp lánh, "Tôi phải nhớ tổng cộng có bao nhiêu lần mình có ý nghĩ muốn chết, nhưng mà cách đếm cũng không chuẩn lắm. Có đôi khi ăn một viên không biến mất, thì tiếp tục ăn thêm, ăn đến khi nào mất đi ý niệm đó thì thôi. Một lần nhiều nhất là bảy tám viên."

Lục Hành nhíu mày, giống như không nhịn nổi nữa: "Cậu đúng là..."

Anh ta chưa nói xong một câu thì thấy Thẩm Từ ngăn giữa mình với Tần Ức, sắc mặt trắng bệch, giọng cũng run rẩy nói: "Không cho mắng anh ấy."

Lục Hành nhéo nhéo mạnh giữa mày, cố nuốt lời nói sắp ra khỏi miệng lại, nói: "Được, không mắng."

Anh ta nói xong đi ra khỏi phòng ngủ: "Tần Ức, cậu ra đây cho tôi, chúng ta nói chuyện cho đàng hoàng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.