🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit:Mều.

Sự an ủi của Thẩm Từ dường như có tác dụng, biểu cảm của Tần Ức có hơi thả lỏng, hắn cất mấy hộp thuốc bị Lục Hành mở ra, Thẩm Từ bèn hỏi: “Ngày mai anh có đi bệnh viện không?”

Đầu ngón tay Tần Ức có hơi dừng lại một giây: “Có lẽ.”

Có lẽ…là câu trả lời gì vậy?

Thẩm Từ chưa từng thấy hắn đi ra ngoài, lúc trước thời tiết chưa nóng gắt ngồi ở trong vườn đã là cực hạn. Bệnh viện nơi người đến người đi, cậu cứ nghĩ Tần Ức sẽ từ chối, không ngờ hắn lại đồng ý.

Rốt cuộc Lục Hành đã nói gì với hắn, cậu sợ nhắc lại chuyện này làm cho cảm xúc của hắn sinh ra kháng cự, đành phải nhịn xuống không hỏi.

Tần Ức sờ sờ trên người, chắc là đang tìm điện thoại, không tìm thấy mới chợt nhớ mình không cầm theo, bèn điều khiển xe lăn về lại phòng ngủ.

Thẩm Từ cầm thuốc đi phía sau hắn, thuận tay đóng cửa phòng lại: “Anh muốn gọi bác sĩ Lục à?”

“Không phải.”

Tần Ức không nói mình muốn gọi cho ai, dừng trên giao diện quay số một lát giống như đang nhớ lại số máy đã quên mất từ lâu, nhập vào một chuỗi số rồi gọi đi.

Thẩm Từ đứng bên cạnh liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Không phải nói là không liên lạc nữa hay sao?”

Là Tần Tiềm.

Thẩm Từ ngạc nhiên nhìn Tần Ức, không ngờ hắn lại liên lạc với ông ta, vì chuyện ‘bắt cóc’ mà quan hệ cha con của hai người trở nên vô cùng xa lạ.

Tần Ức không quan tâm đến câu hỏi của ông ta, chỉ nói: “Tôi sẽ sắp xếp tang lễ của bà ấy.”

Bên kia điện thoại rơi vào im lặng.

Tần Ức: “Lúc còn sống bà ấy chịu khổ vì ông, bây giờ mất rồi, xin ông để cho bà có thể thoát khỏi không gian có ông, cảm phiền đừng đến lễ tang của bà ấy.”

Lời nói này thật sự không nể mặt, Thẩm Từ nhìn hắn có hơi sợ, Tần Ức đối với chuyện này đúng là rất tức giận, không tính nhượng bộ.

Viện điều dưỡng nói mỗi lần kiểm tra sức khỏe đều sẽ đưa cho người giám hộ một bản kết quả, mà người giám hộ lại là Tần Tiềm. Ông ta biết rõ tình trạng cơ thể bà, nhưng lại không nói gì, cũng không tính điều trị, càng không nói cho Tần Ức biết.

Chuyện này hình như đã chọc giận hắn.

Thẩm Từ nghĩ Tần Tiềm sẽ tức giận, nhưng ngược lại giọng ông ta rất đỗi bình tĩnh, chỉ nói: “Được.”

Sau đó cúp máy.

Đã hơn một năm nay, cuộc trò chuyện duy nhất của hai cha con lại ngắn gọn như vậy, Tần Ức buông điện thoại nhẹ nhàng thở ra, đầu ngón tay bấu chặt vào tay vịn xe lăn đến trắng bệch.

Thẩm Từ sợ cảm xúc của hắn thay đổi, vội gọi hắn: “Anh ơi.”

“Anh không sao,” Tần Ức thả lỏng ngón tay, giọng điệu có hơi mệt mỏi, “Đi gọi quản gia tới đây.”

Hắn giao vào việc cho quản gia, có lẽ là chuyện hậu sự của Ngu Xu. Sau khi giao việc xong, mệt mỏi lại càng sâu, nhéo nhéo giữa trán mình, nói với Thẩm Từ: “Anh ngủ một lát.”

Đã qua giờ ngủ trưa, nhưng chắc là do uống thuốc nên hắn rất buồn ngủ, mới nằm xuống đã chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Từ ngồi bên mép giường, không biết bản thân nên làm gì.

Cậu nhớ lúc mới đến Tần gì đã âm thầm thề rằng sẽ cứu hắn, về sau thấy thân thể hắn chuyển biến tốt còn cho rằng mình thành công, cho đến hôm nay mới biết mình chẳng làm được gì cả.

Tần Ức coi cậu như hy vọng, nhưng cậu lại không mang lại hy vọng cho hắn.

Thẩm Từ im lặng mà ngồi, bỗng cảm nhận được điện thoại rung rung, lấy ra thì thấy tin nhắn của Lục Hành: [Nãy đi vội quá chưa kịp hỏi, cậu không sao chứ?]

Thẩm Từ không hiểu vì sao anh ta lại hỏi thế,cũng không muốn hiểu, tùy ý trả lời: [Không sao]

Lục Hành: [Không sao thật chứ?]

Thẩm Từ: [Thật]

Lục Hành vẫn còn nghi ngờ, giao diện tin nhắn không ngừng “đang nhập”, dường như do dự rất lâu mới gửi qua: [Đừng để bản thân áp lực quá, cậu ta bệnh đã mười mấy năm, lần này nặng hơn không liên quan gì đến cậu, vấn đề nằm ở cậu ta, cậu không cần phải tự trách]

Thẩm Từ: [Em biết rồi ạ]

Lục Hành khuyên đến đây cũng không biết nói gì thêm, đành phải gửi qua: [Vậy được, tôi đi làm tiếp đây, có vấn đề gì thì liên lạc, không chỉ vấn đề của Tần Ức, còn có chuyện của cậu nữa]

Thẩm Từ buông điện thoại xuống, không hiểu vì sao Lục Hành lại đột nhiên quan tâm đến cậu như vậy, cậu cũng không tâm trạng tìm hiểu. Nhìn người ngủ bên cạnh, đưa tay giúp hắn đắp chăn.

Cậu đương nhiên biết bệnh Tần Ức nặng hơn không phải do cậu, nhưng cậu vẫn cảm thấy thất bại, không phải vì cậu làm sai điều gì mà là bởi năng lực không đủ.

Tần Ức dạy cậu đánh đàn, giúp cậu thi đậu học viện âm nhạc, cho cậu hoàn cảnh sinh hoạt đầy đủ, chăm sóc và cổ vũ, nhưng cậu… chưa cho Tần được cái gì.

Cậu tới Tần gia rốt cuộc là để làm gì?

Đơn thuần hưởng thụ mọi thứ Tần Ức cho sao?

Thậm chí người năm đó cứu hắn cũng không phải cậu, hết thảy mọi thứ chẳng qua ân huệ của người khác.

Thẩm Từ nghĩ đến đây, bỗng hít sâu một hơi – Không được.

Cậu không thể như vậy được, không nên sinh ra suy nghĩ này, cậu đã quyết định không nói sự thật cho Tần Ức biết thì không nên rối rắm nữa.

Nếu cậu bởi vì chuyện này mà tự phủ định mình, thì có khác gì nguyên chủ yếu đuối tự ti đâu?

Bởi vì bệnh nặng hơn, Tần Ức không thể không uống thuốc, cậu không thể mang tới cho hắn cảm xúc tiêu cực nữa.

Thẩm Từ cố gắng tỉnh táo lại, dù sao cũng rảnh rỗi, cậu không muốn luyện đàn, chi bằng giúp Tần Ức mát xa.

Với tình trạng tinh thần hiện tại của Tần Ức thì việc tập phục hồi chức năng có lẽ phải tạm dừng, không biết tác dụng phụ của thuốc sẽ kéo dài bao lâu, nếu như tinh thần vẫn không tốt lên thì chuyện tập phục hồi sẽ tạm ngưng vô thời hạn.

Mẹ qua đời tác động không nhỏ đến Tần Ức.

Tần Ức ngủ tới mười giờ tối, dường như khôi phục được chút ít, mơ mơ màng tỉnh lại, vừa mở mắt, thì nhìn thấy Thẩm Từ nằm ở bên cạnh mình cũng đang ngủ say.

Hắn nhìn Thẩm Từ ngủ không hiểu sao trong lòng bớt buồn bực, thấy cậu nằm bên cạnh không đắp chăn, đang định chia chăn cho cậu, nhưng hình như đối phương ngủ không sâu cho nên hắn vừa động nhẹ thì tỉnh.

Thẩm Từ lập tức ngồi dậy, dụi dụi mắt: “Anh dậy rồi à?”

“Ừm,” Tần Ức nói, “Mệt thì ngủ tiếp đi, đừng lo cho anh.”

“Em không mệt, chỉ là muốn nằm một lát, anh dậy rồi em cũng không ngủ được.”

Hai người lần lượt rời giường, do buổi trưa không ăn bao nhiêu, Thẩm Từ có hơi đói bụng bèn nói với quản gia bảo phòng bếp chuẩn bị cơm tối. Sau đó quản gia nói: “Tôi đã nói chuyện với ngài Tần Tiềm rồi, việc tiếp theo bên nhà tang lễ cũng đã bàn giao, cậu Tần quyết định không khám nghiệm tử thi thì hai ngày sau di thể sẽ được hỏa táng. Ý của cậu Tần là giản lược các bước, không mời bất kỳ ai tới phúng viếng, hỏa táng xong thì chôn cất luôn.”

Thẩm Từ cũng không biết nói gì, đây là quyết định của Tần Ức, cậu chỉ có thể tôn trọng, hơn nữa cậu không có cách nào tốt hơn. Bản thân Ngu Xu không có bạn bè, người thân cũng chỉ có chồng với con, Tần Ức mới vừa nói với Tần Tiềm không cần tham dự tang lễ, như vậy thì những người nể mặt ông ta mà đến phúng viếng ‘vợ Tần Tiềm’ cũng không có.

Cậu bỗng cảm thấy chua xót, cả đời dì Ngu, cho đến khi qua đời cũng chỉ có con trai mà thôi.

“Làm phiền cậu xác nhận với cậu Tần, có phải giản lược mọi thứ hay không.” Quản gia lại nói: “Còn có, tôi cũng đã hẹn với bệnh viện 9 giờ sáng ngày mai, bác sĩ Lục sẽ đi cùng cậu ấy.”

“Vâng.”

Thẩm Từ về lại phòng ngủ truyền đạt lại cho hắn, Tần Ức chỉ trả lời “Ừm”, rồi nói: “Ngày hạ táng, em có thể đi thay anh được không?”

Thẩm Từ sửng sốt: “Gì ạ? Cái này…không được đâu?”

“Trong thời gian ngắn anh không muốn nhìn thấy bà ấy, cho dù chỉ là bức ảnh chụp.” Tần Ức nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối mịt, “Nếu em không muốn đi vậy thì bảo Ôn Dao đi đi.”

Thẩm Từ mím môi.

Tần Ức nói cũng đúng, tin “mẹ qua đời” đã làm bệnh của hắn nặng thêm, nên là không nên để hắn thấy tro cốt hay di ảnh, không khí tang lễ chắc chắn sẽ rất nặng nề, Tần Ức không thích hợp để tham dự.

Huống chi, thân thể hắn cũng không tiện.

Để Ôn Dao đi thì càng lạ lùng, anh không phải con của Ngu Xu, không có bất cứ quan hệ gì hết, hai người nhất định còn chưa nhìn thấy mặt nhau, chỉ thêm khó xử mà thôi.

Bây giờ chọn người thích hợp hình như chỉ còn lại mỗi mình Thẩm Từ, cậu được Ngu Xu đồng ý là ‘chồng chưa cưới’ của con trai bà.

Thẩm Từ tự hỏi trong chốc lát, cuối cùng nói: “Được.”

Tần Ức hơi khựng, quay người lại, không ngờ lại có chút do dự, châm chước nói: “Xin lỗi, anh không nên nhờ em làm nhiều như  vậy, coi như anh chưa hỏi gì, anh sẽ tìm người khác…”

“Em đi được,” Thẩm Từ nói, “Tìm người khác thì không ổn lắm, người khác biết được sẽ nói ra nói vào, bây giờ anh cứ an tâm nghỉ ngơi, mấy việc này cứ giao cho em.”

Cậu căn bản chưa làm được gì cho Tần Ức, chỉ có thể cố gắng chia sẻ chút ít.

Tần Ức nhìn cậu, hầu kết lên xuống tựa như muốn nói gì đó, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ ôm lấy cậu vào lòng, thấp giọng nói: “Xin lỗi em.”

Thẩm Từ thuận thế ngồi trên đùi hắn: “Sao lại xin lỗi?”

Tần Ức không trả lời chỉ im lặng ôm cậu, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể xuyên qua tầng vải mỏng thấm vào người mình, chút độ ấm nay lại dịu dàng ấm áp như vậy, khiến hắn đặc biệt tham lam đắm chìm vào đó, không muốn thoát ra.

Nhưng Lục Hành nói rất đúng, hắn không thể chỉ nghĩ cho mình không, không thể chỉ muốn hấp thụ nhiệt độ nơi mặt trời này, mà không nghĩ tới mặt trời chiếu sáng có mệt hay không.

Hắn đã không phải chỉ có một người, hắn có Thẩm Từ, hắn phải có trách nhiệm với bản thân và cả Thẩm Từ nữa.

Hắn nhẹ nhàng hôn lên thái dương đối phương, môi nhẹ nhàng cọ qua vành tai, thấp giọng: “Cho anh thêm chút thời gian nữa, anh sẽ phối hợp điều trị, ngày mai…đi bệnh viện với anh đi.”

Thẩm Từ giật mình, cảm nhận được hơi thở mềm mại quen thuộc, nhịn không được cúi đầu, hôn lại lên môi hắn: “Dạ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.