Mễ Bối... đợi anh... xin em đừng đi mà!
Lăng Sở Dạ cứ ngồi bần thần ra đấy, đợi Mễ Bối khuất bóng, anh mới dần có phản ứng, lật đật đuổi theo nhưng đã không còn thấy cô nữa rồi.
Lúc này, Chu Tiết cũng tìm đến, trông thấy Lăng Sở Dạ cứ quay tới quay lui, với vẻ mặt sổ gạo, thì liền cất tiếng hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Không... không có gì.
Lăng Sở Dạ ậm ự lắc đầu, vô tình để lộ những vết son môi còn lưu lại, vừa thấy nó thì Chu Tiết đã trợn tròn xoe đôi mắt, vỗ tay bôm bốp buông lời châm chọc.
- Á à... thống đốc của tôi ơi!
- Ngài ăn vụng mà quên chùi mép kìa!
- Nào nào nói tôi xem, người đó là ai vậy?
Trước những lời lẽ cà rỡn của anh ta, Lăng Sở Dạ không những không tức giận, mà ngược lại còn thầm mừng trong lòng.
Vật chứng đầy đủ, Lăng Sở Dạ có thể nhận định những gì vừa trải qua không phải là giấc mơ nữa rồi.
Mễ Bối còn sống! Mễ Bối của anh vẫn còn sống! Đơn giản vậy thôi mà Lăng Sở Dạ đã vui đến mức muốn nhảy cẩn ăn mừng.
Chỉ cần anh và cô chưa âm dương cách biệt, thì dù Mễ Bối có trốn ở góc bể nào, Lăng Sở Dạ nhất định sẽ tìm ra, và mang cô buộc cứng lên người, không buông một khắc.
Nghĩ đến đấy, ánh mắt của Lăng Sở Dạ thoáng hiện một tia lạnh lẽo, nhớ đến thái độ thất thường ban nãy của Mễ Bối.
Mễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-thong-doc-roi-vao-bien-tinh/2704014/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.