Cửa nhà vừa mở, nhìn thấy biểu cảm của bố mẹ là Vu Thanh Đường biết chắc cửa ải đầu tiên đã thuận lợi vượt qua rồi.
Mẹ đưa trà, bố gọt táo, rồi dẫn hai người vào ghế sô pha hỏi đông hỏi tây. Từ Bách Chương điềm đạm chững chạc, có thể bắt kịp mọi câu chuyện của bố mẹ, trái lại, Vu Thanh Đường lại hơi lúng túng.
Dù không còn nhỏ nữa nhưng đây là lần đầu anh dẫn bạn trai về nhà, thi thoảng bố mẹ nhắc đến vài chuyện, Vu Thanh Đường ấp úng đáp lời, còn lại đều nhờ Từ Bách Chương giúp anh sửa lại câu trả lời.
Gặp bố mẹ đúng là điểm yếu của anh, mọi khả năng ứng biến trong công việc đều tan thành mây khói. Vu Thanh Đường kiếm cớ chạy vào bếp rửa hoa quả.
Loay hoay một hồi anh mới bưng đĩa hoa quả trở ra.
Vu Thanh Đường lấy hai quả dâu tây, đút vào miệng bố mẹ mỗi người một quả. Sau đó anh chọn một quả khác, theo đà đưa về phía Từ Bách Chương.
Khi quả dâu gần chạm môi, cả hai đều ngập ngừng. Vu Thanh Đường không đưa tiếp mà Từ Bách Chương cũng không há miệng.
“Chua không?” Từ Bách Chương viện cớ hỏi.
Vu Thanh Đường hơi ngượng, “Em cũng chưa thử.”
Ánh mắt mẹ Vu như chan đầy mật, “Tiểu Từ ăn đi, ngọt lắm đó con!”
Quả dâu tây chạm vào môi, Từ Bách Chương mở miệng cắn cả quả. Môi và đầu ngón tay chạm nhau trong một thoáng ngắn ngủi, cảm giác còn ấm áp và mềm mại hơn cả dâu tây.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-chop-nhoang-voi-bac-si-tu/3743266/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.