PhươngChấn Đông cầm chìa khóa lên, xoa xoa cái đầu nhỏ của cháu mình, bảo mẫu từtrong nhà mang mấy bức tranh ra cho Phương Chấn Đông, Phương phu nhân đưa cáimũ cho Tiểu Phong: 
"Cóthật không cần bà ngoại đưa cháu đi sao? Cho cháu nghĩ lại, không được khóc nhèđâu nha.” 
TiểuPhong ôm chân Phương Chấn Đông, cái đầu nhỏ lắc lắc như trống bỏi: 
"Khôngcần, không cần, cháu muốn cậu đưa đi, cậu là giải phóng quân đầy uy phong, cháuthích cậu nhất.” 
BàPhương dí tay vào trán nó: 
"Mớití tuổi đầu đã khôn lỏi, cái đồ có mới nới cũ, bà ngoại thương cháu như thế màcậu trở về một cái là quên bà ngoại ngay.” 
TiểuPhong hình như cảm thấy mình có chút quá đáng, nũng nịu hai tiếng đưa tay ômlấy cổ bà Phương, hôn một cái thật kêu lên má: 
"Bàngoại đứng thứ hai, bà so với cha mẹ cháu còn cao hơn nha.” 
Nóihết sức nghiêm túc. 
BàPhương hì hì một tiếng, vừa đưa hai cậu cháu ra cửa, vừa dặn dò con trai: 
"Địachỉ phòng tranh con nhớ kỹ, nếu như không tìm được nhớ gọi điện cho mẹ. Chờ đếnkhi Tiểu Phong học xong con đưa luôn đến nhà ông bà nội nó. Ông bà bên kia gọiđiện nói nhớ cháu rồi. Còn nữa,…Nhớ tối nay đi xem mắt.” 
PhươngChấn Đông không có biểu cảm gì gật đầu, ôm cháu trai ra cửa, đặt ở ghế bêncạnh, thắt dây an toàn cho nó. Tiểu tử hiển nhiên hưng phấn quá độ, dọc đườngđi cái miệng nhỏ nhắn đều không nghỉ ngơi cứ liên tục hỏi chuyện trong quânđội. Đại khái đây là thiên tính của bé trai, trong xương tủy đã có ước mơ vềquân ngũ. 
Thậtra thì Phương Chấn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hon-nhan-tan-vo/1299352/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.