Triệu Tư Tư bình thản, chẳng chút dao động cảm xúc:
“Ta biết chuyện đó không liên quan đến ngươi, ta là tự nguyện xuống đó.”
Lý Hương Hoán ngây ra, càng nhìn càng thấy Triệu Tư Tư giống như chưa từng mất trí nhớ.
Ngày trước nàng là Thục phi được sủng ái nhất triều, còn Triệu Tư Tư là Nhiếp Chính Vương phi — mỗi lần gặp, nàng đều phải hành lễ, lời nói cẩn trọng, trong ngoài đều giấu bảy phần tâm tư, vẻ ngoài dịu dàng mà xa cách.
Giờ nhớ lại, Lý Hương Hoán mới hiểu — Triệu Tư Tư vẫn như xưa, ngoan ngoãn, hiền lành bề ngoài, nhưng chỉ cần nàng muốn, có thể nhào tới cắn người bất cứ lúc nào.
Như kết cục của Lâm Họa, như cái chết của Hoắc Quân Oản — đều là tấm gương rành rành.
Lý Hương Hoán lập tức quỳ xuống:
“Thần nữ không nên nghe lời xúi giục, dẫn phu nhân mạo hiểm ra hậu sơn, càng không nên trong biệt viện phạm cung quy. Xin phu nhân thứ tội.”
Triệu Tư Tư vòng qua người nàng, hờ hững nói:
“Quỳ làm gì. Nếu ta thích xen vào việc thiên hạ, e rằng ngươi đã chẳng còn cơ hội đứng đây nói chuyện với ta.”
Giọng nói thản nhiên như thể mọi chuyện đều chẳng dính dáng gì đến nàng.
Nhưng nàng nói đúng — chuyện Lý Hương Hoán tư thông, vốn chẳng liên quan đến nàng.
Lý Hương Hoán cúi đầu, giọng khẽ run:
“Là ta ngu muội, bị Phó Du Ngư lợi dụng. Phu nhân có điều gì sai khiến, A Hương dù muôn chết cũng không từ.”
Triệu Tư Tư khẽ bật cười — “muôn chết không từ”, thật là nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4941144/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.