Triệu Tư Tư không đáp lại, cung nhân bưng hộp gấm tiến đến, bên trong là A Nguyệt hồn tử đến từ Tấn quốc, nghe nói ăn vào sẽ khiến người ta vui vẻ.
Nàng ném thẳng hộp vào lòng Lục Tấn Lễ, thản nhiên nói:
“Cầm đi, chỉ có trẻ con mới thích ăn mấy thứ này.”
Có gì mà vui chứ.
Đằng sau, một giọng nam mang theo ý cười vang lên:
“Nhưng trong mắt hắn, ngươi vốn dĩ chính là một đứa trẻ.”
Triệu Tư Tư khẽ khựng lại — giọng này… là Tấn Vương.
Dĩ nhiên nàng từng nghe danh vị quân vương ấy.
Khi xưa theo phụ thân chinh chiến biên cương, nàng từng nghe người nhắc đến hắn — đăng cơ khi còn rất trẻ, lấy Phó gia làm chỗ dựa, diệt trừ dị phái, vững vàng nắm lấy ngai vàng.
Đến nay, Phó gia ở Tấn quốc địa vị chỉ dưới một người.
Mà nói về hắn, hai chữ phóng túng, bất kham chính là miêu tả chuẩn xác nhất.
Thế nhưng, hắn lại là bằng hữu duy nhất của Cố Kính Diêu, cũng là người duy nhất được Cố Kính Diêu không bài xích.
Bởi ai ai cũng biết, người như Cố Kính Diêu vốn không quen thân cùng ai, duy chỉ có Tấn Vương là ngoại lệ.
Nhờ vậy mà giữa Tấn quốc và Tây Sở, chưa từng nổ ra chiến sự.
Tính theo giao tình, chuyện của Phó Du Ngư lẽ ra cũng nên cho qua.
Tấn Vương ngồi xuống đối diện nàng, cười nhạt:
“Lần đầu tiên quả nhân thấy hắn chủ động đòi quả nhân một thứ gì đó — chính là món đồ ngươi gọi là ‘thứ vớ vẩn’ kia.”
Triệu Tư Tư mỉm cười nhạt:
“Đa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4941143/chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.