Ánh mắt Cố Kính Diêu đâu dễ bỏ sót điều gì, liền hỏi:
“Nàng quan tâm đến Di quốc sao?”
Triệu Tư Tư quay đầu, khóe môi cong lên, giọng nhẹ như tơ lụa:
“Không, thần thiếp chỉ quan tâm đến Hoàng thượng.”
Cố Kính Diêu nghe vậy, chỉ thầm than — tính nàng vẫn thế, thật giả hòa lẫn, khiến người ta chẳng phân nổi. Song hắn cũng không giận, chỉ hờ hững cười:
“Giờ mọc cánh rồi à, dám dự yến của Đông Di quân mà chẳng gọi trẫm đi cùng?”
Triệu Tư Tư thấy gương mặt hắn mang chút ghen tuông, liền cười rực rỡ như hoa nở:
“Không vui à? Vậy mai Hoàng thượng tự mở yến tiệc đi.”
Cố Kính Diêu vốn chẳng có tâm tình ấy, nhưng nghe giọng nàng thì cảm thấy có ẩn ý trong câu nói:
“Lại thấy chán rồi, muốn tìm trò mới sao?”
Triệu Tư Tư nghiêng đầu, gật khẽ:
“Muốn.”
Hắn cười thấp, kề bên tai nàng:
“Được, đều thuận theo ý nàng.”
Rồi đặt cây bút chu sa vào tay nàng, nói nửa đùa nửa thật:
“Coi như bù đắp, giúp trẫm phê tấu đi.”
Vẫn là kiểu ép người ta quen thuộc.
Triệu Tư Tư nhướng mày:
“Hoàng thượng đừng nghĩ nhiều, thần thiếp không phê đâu.”
Chỉ mấy lời đó thôi, cũng đủ chọc trúng tâm tính bá đạo của hắn.
Nàng ngoái lại, cố ý để tóc dài lướt nhẹ qua môi hắn, như chọc tức, lại như dỗ dành.
Biết hắn đang bực, nàng mím môi cười:
“Thần thiếp không biết cách làm.”
Nụ cười kia khiến lòng người run rẩy, Cố Kính Diêu lập tức dịu lại, chỉ khàn giọng nói:
“Trẫm dạy nàng.”
Triệu Tư Tư nghiêm mặt:
“Từ xưa nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4941145/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.